Cậu ta mở đài để bầu không khí trong xe dịu xuống, nhưng bài hát của Amy
Winehouse chỉ khiến mọi người thêm căng thẳng:
They tried to make me go to Rehab
I said NO, NO, NO[2]
Theo thói quen, tôi hạ cửa kính xe xuống nhìn những hàng cọ dọc bờ
biển từ từ trôi đi. Có lẽ Milo nói đúng. Có lẽ tôi đã mắc chứng điên loạn và
bị ảo giác. Chuyện này thì tôi biết khá rõ: những khi viết, tôi thường viết
một mạch. Viết lách đưa tôi vào một trạng thái kỳ lạ: thực tại dần nhường
chỗ cho thế giới ảo và đôi khi những nhân vật của tôi trở nên thực đến mức
họ theo tôi đi khắp nơi. Những đớn đau, nỗi hoài nghi, niềm hạnh phúc của
họ cũng là của chính tôi và những nhân vật ấy vẫn tiếp tục ám ảnh tôi ngay
cả khi cuốn tiểu thuyết đã kết thúc. Những nhân vật theo tôi vào giấc mơ và
tôi gặp lại họ vào mỗi bữa sáng. Họ bên tôi khi tôi đi mua sắm, khi tôi ăn
tối tại nhà hàng, khi tôi đi tiểu và thậm chí cả khi tôi làm tình. Như thế vừa
ngất ngây, lãng mạn, vừa khiến người ta say mê, bối rối, nhưng cho tới giờ
tôi vẫn biết cách giữ cho những phút giây ảo ảnh ấy nằm trong giới hạn
nhận biết của lý trí. Dù thế nào chăng nữa, dẫu cho những lầm lẫn giữa thực
và ảo có thường đặt tôi vào tình trạng nguy hiểm nhưng chúng cũng chưa
bao giờ đẩy tôi tới ranh giới của sự điên loạn. Tại sao chuyện đó lại xảy ra
vào hôm nay, trong khi hàng tháng trời nay tôi chẳng hề viết thêm được một
dòng nào.
- À! Tớ mang trả lại cậu cái này đây, Milo nói rồi tung cho tôi một hộp
nhựa nhỏ màu da cam. Tôi lập tức bắt lấy.
Những viên thuốc an thần của tôi...
Tôi mở nắp lọ và nhìn những viên thuốc màu trắng, chúng như đang giễu
tôi từ đáy lọ. Tại sao cậu ta lại trả chúng cho tôi sau khi đã mất công thuyết
phục tôi đi cai nghiện?
- Ép buộc cai nghiện chẳng phải là một ý hay, cậu ta cắt nghĩa để biện minh
cho việc làm của mình.
Tim tôi đập rộn và nỗi sợ hãi bỗng dâng lên trong lòng. Tôi cảm thấy lẻ
loi, mình mẩy thì đau nhức, giống như một con nghiện đói thuốc. Làm sao