- Cảm ơn sự ủng hộ của cô! tôi cấm cảu nói, rồi tập tễnh đi về phía quầy
thanh toán.
Bên trong cửa hàng chật ních khách. Giữa cảnh ồn ào, người ta nghe
thấy bài hát trứ danh Girl from Ipanema qua bản thu kỳ diệu của Stan Getz
và João Gilberto. Một kiệt tác nhưng rủi thay lại bị hủy hoại vì người ta cho
phát liên tục suốt hơn bốn mươi năm nay trong các thang máy, siêu thị hoặc
các địa điểm công cộng như trạm dừng chân này.
- Con xe ngon quá! ai đó trong hàng người thốt lên.
Nhiều khách hàng và nhân viên đang tò mò nhìn chiếc Bugatti qua cửa
sổ và một đám người nhanh chóng quây lấy tôi. Tôi giải thích vấn đề với
thẻ tín dụng của mình cho người đàn ông đứng sau quầy thanh toán, ông ta
kiên nhẫn lắng nghe tôi. Phải nói rằng mặt tôi khá đáng tin mà tôi lại đang
có trong tay chiếc xe trị giá hai triệu đô la - ngay cả khi tôi chẳng đủ tiền đổ
mười lít xăng cho nó. Sau đó, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đám đông
mà tôi chẳng biết trả lời: có đúng là phải đặt trước 300 000 đô la khi đặt
hàng xe này không? Có đúng là phải cắm chìa khóa bí mật thì mới đạt được
vận tốc 400 km/h không? Có phải chỉ riêng hộp tốc độ đã có giá 150 000 đô
la không?
Trong lúc đến thanh toán, một khách hàng - một người đàn ông tầm
năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, dáng vẻ lịch lãm, mặc một chiếc sơ mi trắng
cổ Tàu - nửa đùa nửa thật đề nghị mua lại chiếc đồng hồ của tôi để giúp tôi
có tiền đổ xăng. Ông ta ra giá 50 đô la. Rồi cuộc đấu giá bắt đầu nghiêm túc
hơn: một nhân viên đề nghị trả 100 rồi 150 đô, trong khi ông chủ cửa hàng
trả tận 200...
Chiếc đồng hồ là món quà Milo tặng, tôi rất thích vì nó đơn giản: vỏ
kim loại giản dị, mặt màu trắng-ghi, dây đeo bằng da cá sấu đen, nhưng
cũng như về xe cộ, tôi chẳng hiểu biết gì lắm về đồng hồ. Chiếc đồng hồ
này giúp tôi xem giờ và đó là tất cả những gì tôi cần ở nó.
Mọi người xếp hàng chờ đợi đều tham gia và lời đề nghị mới nhất lên
đến 350 đô la. Chính vào lúc ấy, người đàn ông mặc áo sơ mi cổ Tàu rút từ
trong ví ra một tập tiền dày. Ông ta đếm lấy mười tờ 100 đô rồi đặt lên
quầy: