CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 91

- Một nghìn đô cho anh để kết thúc vụ mua bán tại đây, ông ta nói với tôi vẻ
trịnh trọng.

Tôi lưỡng lự. Ba phút vừa rồi tôi nhìn ngắm chiếc đồng hồ của mình

còn nhiều hơn suốt hai năm trước. Cái tên không thể phát âm nổi của nó -
IWC Schaffhausen - chẳng có nghĩa lý gì với tôi và tôi cũng hoàn toàn mù
tịt về lĩnh vực này: tôi có thể đọc thuộc lòng hàng trang viết của Dorothy
Parker nhưng lại khó mà nêu nổi hai nhãn hiệu đồng hồ.
- Cuộc mua bán kết thúc, cuối cùng tôi cũng tuyên bố rồi đưa tay tháo đồng
hồ. Tôi nhận 1000 đô rồi đưa 200 cho nhân viên trạm xăng để trả trước tiền
mua nhiên liệu. Tôi định đi thì lại đổi ý, tôi hỏi anh ta xem có thứ gì băng
mắt cá chân cho tôi không.

Khá hài lòng với vụ giao dịch của mình, tôi quay lại chỗ chiếc Bugatti

và cắm vòi bơm vào bình xăng. Ở phía xa, tôi nhìn thấy người đàn ông mua
đồng hồ của mình khẽ ra hiệu bằng tay trước khi lái chiếc Mercedes hai chỗ
phóng đi.

- Anh xoay xở cách nào thế? Billie hạ kính xuống hỏi tôi.

- Dù thế nào thì cũng không phải nhờ cô.
- Thôi nào, tiết lộ một chút đi.
- Chuyện vặt ấy mà, tôi hãnh diện nói, mắt vẫn nhìn những con số trên máy
bơm xăng tự động.

Tôi đã khơi dậy được trí tò mò của cô ta nên cô ta nài nỉ:

- Nhưng như thế nào chứ?
- Tôi bán đồng hồ.
- Cái Bồ Đào Nha hả?
- Bồ Đào Nha nào?
- Đồng hồ của anh: nó là một mẫu “Bồ Đào Nha” của IWC.
- Hân hạnh được biết điều ấy.
- Anh bán lại với giá bao nhiêu?
- Một nghìn đô. Đủ tiền xăng cho chúng ta tới Mêhicô. Và tôi còn có thể
mời cô một bữa trưa trước khi lên đường.

Cô gái nhún vai:

- Thôi nào, nói tôi biết sự thật đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.