CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 122

những điệu nhạc êm đềm bay vút lên trời tới những vì sao xa xôi. Rồi mọi
người bỗng cất tiếng hát.

Katharine liếc nhìn hết cả vòng tròn, những khuôn mặt ca hát vui vẻ sáng

bừng lên bởi ánh lửa, và đó là lần thứ hai trong ngày, giọt lệ vui sướng lại
rưng rưng chực trào khoé mắt. Nàng ước gì Nancy đi cùng. Hình như có sự
một thoả thuận ngầm, một ảnh hưởng mang lại tình huynh đệ nối kết nhân
loại trên quả đất này.

Và bây giờ họ vung tay nhảy múa theo điệu nhạc hay nhất, 'Juanita' (Cô

Joan bé bỏng). Katharine không thể kềm lòng được nữa. Linh hồn nàng như
được kéo ra khỏi thể xác, nàng như nhập vào cái tổng thể này rồi. Nàng
cũng cất tiếng hát.

Thình lình liếc về phía Madden trong khi hát, nàng bắt gặp ánh mắt

chàng đang ngó nàng. Cả ngày hôm đó - thật ra, từ lúc nàng tới – nàng ít
khi gặp chàng. Nhưng bây giờ có cái gì kỳ lạ và gần như xáo trộn trong ánh
mắt của chàng làm nàng rúng động. Chàng cứ nhìn chằm chằm lấy nàng
như thể nàng quá mờ nhạt, hay lạ lẫm, hay là lần đầu mới gặp.

Khi bài hát chấm dứt, thời gian ngưng lặng thật dài, rồi như thể nhận ra

không còn gì để hát nữa, họ lại trò chuyện rôm rả với nhau. Ngay lập tức,
Katharine cảm thấy Madden ở ngay bên cạnh nàng. Chàng nói với giọng có
hơi đè nén dị kỳ.

"Thật là hân hạnh quá khi cô tham gia với chúng tôi như thế."

"Tại sao không?" Nàng cười lớn có chút không thoải mái. "Tôi cũng đâu

có biết hát đâu?"

"Đâu thành vấn đề nhỉ?" chàng đáp lại. "Chỉ là cái cách cô biểu hiện đó

thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.