CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 130

"Mới đầu anh không hiểu gì hết, Nancy, nhưng bây giờ anh nghĩ là anh

đã nghiệm ra rồi. Anh nghĩ là em chỉ có vui đùa qua ngày trong nhà hát
thôi. Bây giờ anh mới biết là mình lầm. Tin anh đi, nếu nó không làm cho
em thay đổi chút nào, thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh hết."

Thế rồi không gian lại lắng đọng.

"Thiên hạ bao giờ cũng có sự tranh cãi trong vấn đề hôn nhân và nghề

nghiệp. Nhưng chúng ta sẽ giải quyết êm thoả, phải không anh Chris?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ giải quyết được."

"Cám ơn anh, Chris," nàng thì thầm. "Thế là em lại yêu anh nhiều hơn."

Ngừng một chút, rồi: "Và anh nữa, anh yêu? Anh cũng yêu em nhiều lắm
lắm, có phải không?"

Cái nhìn chăm chú của chàng lên mắt nàng được đặt lại ngang tầm, với

nét chằm chằm không thay đổi. "Đúng thế," chàng đáp lại, "Anh thật là yêu
em, Nancy. Em không biết là anh nói với em cả trăm lần sao?"

Khi Katharine trở lại bàn, họ vẫn nói chuyện bình thường như không có

gì xảy ra. Cũng đã quá khuya. Ban nhạc vẫn chơi với sự nhiệt tình lanh lợi
như được linh cảm biết trước khi họ bắt đầu tiết tấu. Madden liếc nhìn trực
tiếp tới nàng lần đầu tiên trong ngày. Chàng cuối cùng dường như cũng đã
thoải mái ra, và giọng của chàng êm nhẹ dịu dàng:

"Tôi hy vọng là có tin tốt?"

Katharine cười nhạt. "Đó là Breuget gọi. Brandt mới gọi điện cho bác ta

từ Chicago, chắc chắn là xác nhận các cuộc sắp xếp. Ông ấy mới nhận được
những tấm ảnh chụp mà tôi gửi dạo nọ - những tấm ảnh màu phóng đại của
bức Holbein – và ông ta mê mẩn ngay. Ông ta sẽ bay tới New York ngày
mai và gặp tôi lúc ba giờ. Tất cả các việc mà tôi phải làm bây giờ là đặt bức
tiểu họa vào tay ông ấy, và nó được bán ngay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.