CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 134

"Nhân tiện," nàng chợt cất lời, "nếu chúng ta xong phi vụ này, bác sẽ

được tăng tiền lương."

Bác Breuget đỏ mặt đến tận chân tóc bạc phơ rải rác trên đầu. "Ồ, không,

Cô Lorimer."

"Ồ, được, bác Breuget," nàng đáp lại chắc nịch.

Bác liếc nhìn nàng, giống như chú chó hiền lành, rồi lại lảng ra xa. "Cám

ơn cô, Cô Lorimer," bác lắp bắp. "Cám ơn cô nhiều lắm."

Không gian lại lắng đọng. Bác ngó đồng hồ, một chiếc đồng hồ mạ vàng

mỏng hiệu Louis Philippe, là một di vật nhắc nhở địa vị trước kia. "Ước gì
Ngài Brandt đến cho rồi."

"Chưa tới ba giờ hay sao hả bác?"

"Gần rồi, Cô Lorimer."

"Thế thì đừng có sốt ruột nữa bác Breuget." Đôi mắt nàng như mỉm cười

với ông dịu dàng, tự tin, làm cho nỗi bồn chồn của bác tăng lên. "Số tiền
tăng lương đó đã nằm sẵn trong túi bác rồi."

Bác đáp nhanh: "Đó không phải là điều tôi đang nghĩ đến. Mà là tôi nghĩ

đến cô, Cô Lorimer. Nói cho cùng, nó rất quan trọng..." Bác ngưng ngang
với cái nhún vai uể oải.

"Brandt nhất định sẽ mua nó." Nàng kết luận. "Như là ông ta đã nói

trước. Chúng ta biết ông ấy quá mà, phải không? Ông ta giữ lời hứa mà."

Một lần nữa, không gian lại lắng đọng vì cả hai cùng trầm ngâm nghĩ

ngợi về người khách hàng đặc biệt đó. Ngài Brandt là một người, như
Katharine đã nói, người đàn ông biết mình muốn cái gì và lúc nào cũng
gắng có cho bằng được, một con người thấp thấp, ngăm đen, dáng người to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.