CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 141

Lorimer, trở thành bức chân dung sống động của Holbein, bị thất vọng
trong cuộc sống và tình yêu, môi của nàng kép với nụ cười mờ nhạt vĩnh
viễn, bàn tay của nàng chắp lại với những nhành cẩm chướng trắng, có hơi
bi thảm và phù phiếm. Những diễn tiến trong định mệnh đưa đẩy bức tiểu
hoạ rơi vào tay nàng tại thời điểm này trong cuộc đời nàng dường như đã
được định sẵn và không thể tránh khỏi. Như là một lời nhắc nhở và điềm
báo trước. Đó không phải là câu chuyện lịch sử được lặp lại mà là định
mệnh của nàng Lucie buồn bã như lặp lại trong nàng. Và định mệnh đó,
được nhìn xuyên qua những bóng ma ảo ảnh trong giấc mơ của nàng, đủ để
nàng khóc thét lên.

*

Nàng vụt thức dậy ngay, cổ họng khô đắng, mồ hôi đổ như nước từ chân

mày, và nàng nhận ra trời đã sáng tỏ. Ngay lập tức, nàng nhận ra mình đã
khác trước trong cơn choáng váng và không sáng tỏ cho lắm. Như thể muốn
giải thoát khỏi nó, nàng vội nhảy ra khỏi giường, tắm rửa cho tỉnh táo, rồi
thay quần áo thật nhanh. Liếc nhìn qua phòng của Nancy, nàng thấy cháu
gái vẫn còn ngủ vùi.

Nàng đi ra ngoài. Nàng hoàn toàn không biết mình sẽ đi đâu. Dĩ nhiên là

nàng không đi tới văn phòng của mình. Nàng không thể đối diện với bác
Breuget được nữa, từ sau hôm nàng hốt hoảng cực độ. Lờ mờ nàng nhớ ra
hành động của mình có hơi bệnh hoạn, trí óc của nàng vẫn còn bị ảnh
hưởng của thuốc ngủ hay vẫn còn choáng váng. Nàng bây giờ đang ở phố
Bốn Mươi Hai, sắp quẹo sang hướng Quảng Trường Time. Nàng bước vào
một cửa hàng dược phẩm (có bán nhiều hàng linh tinh khác) ở góc phố, và
mua một ly cà-phê cùng một ổ bánh mì nhỏ. Bước ra ngoài, nàng tiếp tục đi
qua Quảng Trường, và rồi, hoà mình vào dòng người hối hả đi vào lối
xuống tàu điện ngầm, nàng đi qua cánh cửa xoay và xuống bậc thang phía
đoàn tàu điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.