CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 20

quanh nàng ít lâu cho đến khi nàng xong với vở kịch rồi thuyết phục nàng
trở về Mỹ với tôi."

"Dường như có vẻ bất thình lình, ông có nghĩ vậy không, ông Mađen?"

Katharine trao cho chàng nụ cười lạnh lẽo. "Chúng tôi rất yêu chuộng
Nancy ở đây. Riêng tôi rất là gắn bó với nàng... "

"Ồ, tôi biết," chàng cắt ngang. "Nancy có kể tôi nghe, Cô Lorimer. Cô rất

là tuyệt diệu với nàng."

"Tuy nhiên ông lại chọn cách khác. Hạnh phúc của Nancy là tất cả đối

với tôi. Trong những tình huống này, tự nhiên là tôi muốn biết điều gì đó về
người đàn ông mà cháu tôi muốn lấy."

Khuôn mặt chàng thay đổi, không còn vẻ cởi mở hào hứng nữa, dường

như tắt hẳn, đóng sập và thay thế bằng sự trưởng thành và nét cứng rắn lầm
lì. Chàng đổi cách nhìn ngang tầm với nàng và trả lời:

"Tôi biết cô nói gì."

Có sự ngừng lại. Nàng đảo đôi mắt, ý thức rằng nàng đã làm chàng bị tổn

thương bởi sự khiếm nhã của nàng và ngược ngạo thay, vừa đủ làm chính
nàng bực mình trong sự kiên nhẫn của mình. Chưa hết, nàng tự nhủ một
cách giận dữ rằng tại sao nàng có thể như vậy được? Nàng cáu với Nancy vì
đã không cho nàng biết chuyện đầy đủ. Nàng mường tượng một người khác
hẳn, một người có thân thế và lai lịch rõ ràng. Người lạ mặt này, chàng
người Mỹ cao lêu khêu này thơ thẩn đi vào làm quen với nàng, thức tỉnh ra,
nếu không nói là có ác cảm, ít nhất là mối nghi ngờ không đẹp chỉ vì lợi ích
cho Nancy mà nàng không chấp thuận. Im lặng với những ý nghĩ xoay
chuyển trong đầu, nàng vẫn đứng không vui vẻ bên cạnh chàng khi Nancy
tới gần và mỉm cười rạng rỡ với cả hai.

"Con mừng là hai người nói chuyện vui vẻ. Dì thấy anh ấy thế nào hả dì

Katharine khi dì đã thấy điều tệ hại nhất? Anh ấy dễ sợ quá phải không dì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.