CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 200

thương để kề cận lúc tuổi già xế bóng hơn là có những danh vọng và tiếng
tăm như thế này."

Katharine ngưng lại đứt đoạn, nhận ra mình đã kết tội chính mình. Nhưng

vẻ mặt của Nancy vẫn không lay chuyển, vẫn vẻ ngạo mạn coi thường,
băng giá hẳn đi.

"Dì có thể đã tưởng tượng ra những điều đó, dì Katharine," nàng nói với

giọng cứng cỏi. "Nhưng con không muốn suy nghĩ như vậy."

"Con sẽ hối hận."

"Ồ, không, con không hối hận." Nancy lắc đầu phủ nhận.

Một sự im lặng đến nhói tim. Vẫn với nét mặt căng thẳng, Katharine nhìn

đăm đăm vào cô cháu gái. Đau đớn và thất bại, nàng vẫn khăng khăng. Với
giọng trầm hẳn, nàng sử dụng chiêu cuối cùng.

"Nhưng, Nancy, dì không thể hiểu nổi. Con không còn yêu Chris nữa hay

sao?"

Nancy nhìn trả lại với cái nhìn dửng dưng, không cảm xúc tới Katharine.

"Vâng," nàng nói, "Con vẫn còn yêu Chris. Nhưng có lẽ không đủ. Con

cần nhiều thứ hơn là Chris. Đó là lý do tại sao anh ấy phải ra đi."

"Dì không thể nào tin được," Katharine hốt hoảng đến rụng rời. "Không

thể nào là con được."

Nancy đứng dậy đột ngột, gương mặt nàng vẫn mang lớp mặt nạ trắng

bệch không gì xuyên thủng. "Con xin lỗi vì dì đã cảm nhận như vậy, dì yêu!
Mệt mỏi thật đó, nhưng con không thể nào tự chủ được. Chúng ta có cuộc
sống riêng của chính mình. Và con quyết định là con sẽ sống cuộc sống của
con. Chỉ có thế thôi." Nàng liếc nhìn đồng hồ, và vén ngược tóc về sau, đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.