CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 201

về phía phòng ngủ của mình. "Nhân tiện, con phải đi tới hý viện vào lúc
bảy giờ."

"Nancy!" Katharine gọi giật lại lần cuối như van xin.

Nhưng Nancy dường như không nghe thấy. Cửa được đóng sập lại sau

lưng nàng rất kịch nghệ, với tiếng sập đó, nó như dập tắt sự phấn đấu cuối
cùng của nàng, tim Katharine chùng xuống, người nàng đổ vật xuống vô hy
vọng. Nàng đã cố gắng hết sức mình để thuyết phục Nancy, và nàng thất
bại. Có lẽ nàng đã lầm, nhưng nàng thấy Nancy chỉ là kẻ khờ dại, một đứa
trẻ sớm phát triển đã vất bỏ hạnh phúc đi, bây giờ lại chạy như điên vào bờ
tường của thiên tai, mắt của nàng như bị loá đi vì ánh sáng lấp lánh, tay
nàng giang ra hướng tới bóng ảo ảnh lòe lẹt trong khoảng không.

Ngay lập tức cánh cửa chớp dường như được mở ra trước mắt Katharine.

Nàng hồi tưởng lại mối day dứt lương tâm mấy ngày trước đây thôi khi
Nancy tới nói chuyện với nàng, một hình hài thật đơn độc, bị tước mất
người cha và người mẹ của mình, thật đau thương nhưng cũng thật kỳ lạ với
khuôn mặt ráo hoảnh nước mắt. Nàng đã lãng phí rất nhiều tình thương cho
cô cháu gái từ dạo đó! Nàng đã có nhiều kế hoạch cho cháu, chuẩn bị rất
nhiều cho hạnh phúc của cháu!

Niềm đau trào lên trong Katharine, buộc nàng phải để thoát ra tiếng thở

dài cay đắng. Nàng đau nhói thấu tim khi từ chối tình cảm của Chris. Nàng
có một cảm nhận thật kỳ la, không thật nhưng lại thật tuyệt vọng, rằng nàng
đã mất Chris và Nancy. Không còn gì cả ngoài gánh nặng của sự phù phiếm
mù quáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.