CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 206

"Ah! Quỷ tha ma bắt! Anh muốn nói lời tạm biệt với anh ấy mà."

Nàng xoay đầu, mắt vẫn dán lên sàn, đỏ mặt nhè nhẹ. Thói hùng hổ đầy

tự tin nàng chưa hề cảm nhận từ chàng bây giờ như một cái dùi cui đâm lấy
nàng. Cũng chỉ vì nàng cố chịu đựng, nhưng lòng kiêu hãnh chợt cứu nàng.

"Em sẽ chuyển lại lời nhắn của anh," nàng đáp nhẹ nhàng.

"Cám ơn em, Katharine." Chàng ngừng lại, xoa hai tay vào nhau với vẻ

sốt sắng không ngờ, như một đứa trẻ trong Ngày Giáng Sinh. "Anh ấy là
một người măy mắn, đi về cùng với em như vậy."

"Em mừng là anh nghĩ như thế."

Những lời nói, mà nàng ngầm truyền vào một cách thụ động để trả lời

chàng làm nàng khuỵu xuống. Một sự im lặng chết người. Nàng cảm nhận
rằng nếu nàng không kết thúc cuộc chuyện trò, nàng sẽ chết mất. Nàng
ngẩng đầu một cách vô ý thức và cố gắng hết sức nhìn vào mắt chàng.

"Em phải đi đây," nàng tuyên bố. "Em nghĩ là chúng ta không còn gì để

nói với nhau nữa."

Chàng ngắt lời. "Xin em. Chỉ một điều thôi." Chàng đã ngồi vội xuống

cạnh bàn, và bây giờ với sự dửng dưng, chàng lấy ra từ túi ngoài của áo
khoác một gói đồ bọc giấy. "Ngoài việc chào tạm biệt với em, anh muốn
tặng em một vật kỷ niệm."

Nàng vẫn đăm đăm nhìn chàng chịu đựng, đôi mắt bi thương, bị chôn

chân bởi chính cái hố mình đào ra. Nàng nhận lấy gói quà nhỏ từ tay chàng
một cách máy móc. Những ngón tay cứng ngắc của nàng cởi bỏ giấy gói và
từng sợi dây buộc rớt ra. Rồi nàng như hoa mắt đứng sững lại. Choáng váng
nàng nhận ra cái hộp xanh quen thuộc. Nàng thét lên và mở hộp ra. Bên
trong là bức tiểu họa Holbein.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.