CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 26

cha tôi chết sau thế chiến, tôi có hơi vất vả một khoảng thời gian. Và khi
công việc xuôi chèo, tôi cứ phải lao theo nó. Cô có biết rằng sự nghiệp của
người đàn ông có sức kềm chế người đó không, Cô Lorimer, và bỏ lỡ cơ hội
nhìn cảnh mặt trời lặn như thế này, à, biết nói sao nhỉ, cơ hội để gặp một cô
gái như Nancy."

"Có lẽ tôi hiểu ý ông." Một tia loé cảm thông trong trao đổi trỗi lên trong

Katharine, nhưng nàng đè nén xuống bằng cách nói thêm, "Tôi hy vọng
rằng ông không bị thất vọng với những cơ hội đó vào cuối tuần này."

"Ồ, không, tôi thích gặp gỡ mọi người. Đặc biệt là họ hàng của Nancy,"

chàng nói thêm một cách lễ phép, "của cô chứ!"

Katharine mỉm cười có hơi lạnh lẽo. "Đến lúc tôi thấy là phải cảnh cáo

ông. Ông có thể thấy Mẹ tôi và tôi rất tẻ nhạt. Chúng tôi thuộc dòng trung
lưu, ông Madden, lại ở vùng ngoại ô. Đừng bị hiểu lầm bởi những nét hào
nhoáng trong công việc của tôi. Tôi có thể gặp gỡ nhiều vị chức sắc trong
việc làm ăn lúc nọ lúc kia, nhưng đừng quên là tôi bắt đầu từ chân đánh
máy vỏn vẹn với mười lăm hào một tuần. Và tôi mang theo bữa trưa đựng
trong túi giấy. Tin tôi đi, tôi chẳng khác xưa tí nào."

"Không khác?" Quay người, chàng muốn biết nàng nói thật rồi gật đầu vẻ

nghiêm trọng. "À, đây là lần đầu tiên cô có vẻ cởi mở chút đỉnh."

Nàng không thể dằn được; nàng bật cười, chỉ vì câu trả lời của chàng

động chạm đến phẩm cách của nàng. "Ít ra," nàng nghĩ, "hắn ta có khiếu
khôi hài." Chưa hết, trong trí nàng vẫn còn hoài nghi. Chàng nhận ra được,
với một nhận thức khác thường đập vào chàng, sau đó ít lâu, chàng lặng lẽ
nói:

"Cô không biết nhiều về tôi phải không Cô Lorimer? Tôi nghĩ nó làm cô

lo lắng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.