CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 47

Nàng mỉm cười, tới phiên nàng nói câu tóm tắt mà nàng cố gắng diễn đạt.

"Thế là chúng ta hiểu nhau rồi. Chúng ta là bạn nhé. Và anh cứ việc tính tới
với Nancy."

"Thật là một nhẹ nhõm cho tôi, Cô Lorimer. Và trong lúc chúng ta thảo

luận như thế này, nếu cô không phản đối, tôi nghĩ tôi có thể gọi cô là
Katharine."

"Anh cứ tự nhiên tuỳ ý. Miễn là đừng có đổ thừa tôi là bà đứng tuổi đi

kèm trông nom các cô gái trẻ."

"Nếu cô là một bà như thế," chàng kéo dài giọng, "tôi nghĩ cô là một

người tử tế nhất mà tôi từng gặp."

Cả hai đều cười, và sự căng thẳng nảy sinh vô tình trong những ngày vừa

qua được giải toả. Một sự im lặng tiếp nối. Madden, chợt nhận ra vấn đề
khó khăn đã được nói ra vừa đủ, không có ý gì để nói tiếp. Thay vào đó,
chàng nhìn quanh căn phòng cũ kỹ, trên những bức tường thời gian làm
nhạt màu có treo những di tích của quá khứ xa xưa.

"Tôi lúc nào cũng muốn tới đây," chàng nhận xét. "Tôi cho rằng có hơi

tầm thường và Mỹ hoá với cô. Nhưng đó là sự thật. Nó luôn tạo cho tôi
những ấn tượng mạnh rằng tôi đã ăn trưa tại Cheshire Cheese."

"Thức ăn ngon mà," nàng đồng ý.

Chàng mỉm cười. "Ồ, cô biết không phải cái đó mà, Cô Lorimer – à, xin

lỗi, ý tôi là Katharine. Dĩ nhiên là cái bánh nướng này ngon tuyệt; nhưng tôi
đang nghĩ tới Dr. Johnson và Boswell và Goldsmith. Bằng cách nào họ đến
đây và nói chuyện và viết lách và uống bia dưới những mái nhà kiến trúc cũ
kỹ như thế này. Và không có gì thay đổi hết. Những anh hầu bàn vẫn chạy
lăng xăng chung quanh trong cái tạp dề và nói oang oang qua cái cửa sập
như thể có những chuyến xe ngựa chở khách đến. Ồ, tôi dám chắc rằng
những thứ nguyên thuỷ như thế - ngây thơ trong trắng, tôi nghĩ cô gọi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.