CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 55

"Cái này," Katharine nói, "thật là ngon." Vẫn nhai chóp chép, nàng ngó

hình mình trong gương và vén một cọng tóc vào trong vành nón, như
thường lệ vẫn đội lệch về phía sau. "Trời ạ, tôi trông khủng khiếp làm sao!"
Môi nàng cong lên. "Tôi xứng đáng với nó lắm. Cũng như bất cứ người đàn
bà nào kể lại chuyện đời mình."

"Tôi yêu cầu cô mà, phải không. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ kể chuyện

của tôi."

Nụ cười của nàng dãn ra. "Đừng có nói với tôi rằng anh bán báo trên

đường phố Cleveland."

Chàng cười nham nhở. "Chắc hẳn rồi! Nhưng chỉ là đậu phộng thay cho

báo."

"Và anh đi chân trần?"

"Bất cứ lúc nào!" Chàng vừa vặn ăn xong miếng bánh mì nướng cuối

cùng một cách kiểu cọ. "Bây giờ chỉ có một điều làm tôi lo lắng là tôi chỉ
còn lại một mình vào suốt chiều tối. Cô không biết là tôi lạc lõng như thế
nào nếu thiếu vắng Nancy. Tôi nghĩ tôi sẽ đếm từng giây từng phút cho đến
khi nàng trở về vào ngày Chủ Nhật." Chàng ngừng lại. "Cô có khi nào – có
khi nào tiếp tục thương xót tôi mà đi xem một buổi diễn với tôi chăng?"
Nhanh chóng chàng rút ra một tờ báo buổi chiều mà chàng đã mua bên
ngoài và lấy ngón tay chạy dọc qua các tin. "Có một vài tuồng có thể xem
được nếu chỉ ngó ở đây."

"Anh chẳng thể nào biết được nếu chỉ ngó ở đây," Katharine nói.

Nàng cảm thấy toàn bộ sự chịu ơn chàng, ít nhất là trong ngày, đã ngừng

lại. Nàng không quan tâm lắm vào đi coi ca kịch, mặc dù nàng cũng theo
ngón tay chàng rà theo chương trình cho tới khi thấy Nhà hát kịch Savoy,
theo sự quan sát thú vị lúc ban đầu, là nơi hồi sinh cho Gilbert và Sullivan.
Vở ca kịch tối nay là vở Iolanthe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.