CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 61

Lại có sự im lặng. Nancy ngừng việc đi qua đi lại, quay lại với một vẻ

mặt mới lạ và bất thình lình có một thay đổi thái độ thật thương tâm. "Chỉ
có một điều chúng ta có thể làm được," nàng lầm bầm, nhìn chăm chú
Katharine với vẻ rõ ràng và ngây ngô, và vẫn giữ nguyên điệu bộ của -
Duse, Terry, và Bernhardt trộn thành một. "Dì phải giúp con."

"Nhưng bằng cách nào, Nancy?"

"Đừng nhìn con như thể con đang rối trí, dì yêu. Dì biết cách mà."

"Ý con là con muốn tham gia một vở kịch khác?"

"Đúng như vậy!" Nancy thở phào nhẹ nhõm và tiến lại gần chiếc dương

cầm, ngồi xuống và đánh nhanh một giai điệu chậm, lôi cuốn. "Với một dịp
như thế, dì Katharine," nàng nhận xét một cách nhẹ nhàng, "dì có thể tiến
tới một cách dễ dàng. Dì rất có ảnh hưởng – hoàn toàn thông thường nhưng
lại là một cái giựt dây khéo léo, dì yêu - với tất cả mọi người – như với Sam
Bertram chẳng hạn."

"Tại sao lại phải là Bertram?"

"Bởi vì" - Nancy đánh một nốt nhạc nữa – "bởi vì Bertram sẽ đem vở

Dilemma tới New York - vở diễn mới của ông ta, dì Katharine, trừ phi dì
không biết. Bởi vì Bertram chưa có phân vai cho ai hết. Bởi vì Bertram sẽ
cho con một vai rất là quan trọng trong đó."

"Ồ, không được đâu, Nancy, không thể nào được." Katharine nói nhanh,

"Dì không thể nào hỏi ông ta được."

"Dì phải, dì yêu," Nancy nói, nhấn mạnh bàn phím dưới chân như là một

cách yểm trợ. "Trừ khi dì muốn con đổ vỡ và buồn bực đến hết kiếp này."

"Nhưng thật ra..." Katharine phản đối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.