CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 67

nhanh. Co rúm người lại như một con chó lông xù sắp sửa bị đánh, ông rên
rỉ lần nữa và chịu thua, há miệng to ra cho nàng thấy một cục sưng đen lòm
nằm ngay vùng răng hàm, giữa cái nướu răng.

Khi nàng đã xem xét vết đau xong, Katharine ngồi phịch xuống tấm thảm

trải trước lò sưởi và trầm ngâm nhìn ông một cách nghiêm nghị. "Lắng
nghe đây, Bertie, thật là điên rồ nếu cứ để mãi như thế này. Ông phải mổ lấy
nó ra ngay tức khắc."

"Cô không thể nào," ông ta phản đối một cách yếu đuối. "Cô không thể

tiêm thuốc..."

"Hơi khí thôi," Katharine đáp lại ngắn gọn.

Ông ta lại rào mình cẩn thận với tấm khăn choàng, giống như là tự bảo vệ

lại như trước kia. "Hơi khí?"

"Đúng vậy, hơi khí, Bertie!"

Ông ta cố cứu vãn để thoát khỏi. "Nhưng tôi không thể bị gây mê được.

Cái ý nghĩ đó đã đủ làm cho tôi sợ rồi. Tôi chưa bao giờ bị gây mê suốt
cuộc đời này."

"Vậy thì bây giờ ông sẽ có thôi," Katharine nói với giọng trịch thượng và

cả quyết. "Tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ Blake và ông sẽ được mổ lấy cái răng
chết tiệt này ra."

"Không, không. Cô đừng có bày đặt. Nếu tôi bị hơi ngạt, tôi sẽ ngất xỉu

thôi. Tốt hơn là tôi... Tôi cảm thấy bình thường rồi. Ối! Ôi chu choa...!"

Ông ta như vật lộn trong chiếc ghế của mình, phản kháng, khi một cơn

đau khác về thể xác lẫn tinh thần làm cho ông vật ra và nằm im lại, như
chịu hết nổi chỉ chờ vào lòng từ bi của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.