CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 8

"Tiền thật. Nó không còn tồn tại nữa. Ít nhất là không có ở đây. Không,

không!" Rubin cười nhếch mép, nhại lại một bài hát thịnh hành. "Cô không
kiếm được nó ở đó đây."

"Có lẽ không," Katharine đối mặt với ông. "Lắng nghe đây, ông Rubin,

và ngưng làm trò. Tôi sẽ đem bức hoa. tới New York tháng tới. Khi tôi tới
đó, tôi sẽ bán lại cho Brandt. Ông ta bây giờ đang ở Argentine, nhưng ông
ta sẽ trở về vào ngày 12 tháng Chạp. Ông ta sẽ mua bức Holbein. Ông ta sẽ
mua từ tay tôi với giá là hai mươi ngàn bảng Anh (pound)."

"À, Brandt - một canh bạc," Rubin phản bác lại với một sự kính trọng bất

thình lình. "Tốt, cô là một người khéo léo, cô thân mến, nhưng, nhớ lời tôi,
nếu là tôi, tôi sẽ không liều đâu!"

"Tôi có thể chấp nhận làm liều," Katharine trả lời vui vẻ.

"Cứ như vậy." Rubin gật đầu như một vị quan. "Cứ như vậy, cô thân mến,

cô biết mình rõ hơn là tôi."

Ông ném một tia nhìn khác vào nàng, bắn ra với câu hỏi và một lòng mến

mộ chắc chắn không có thiện ý, nhưng tính nghiêm nghị đến trống rỗng mà
nét mặt nàng lại rơi vào trạng thái đó gần như làm tan biến cuộc trò chuyện.
Im lặng rơi vào trong xe và tiếp tục như thế cho đến khi Rubin, như thể vì
áy náy đã xoá đi một ấn tượng khó xử, vội đổi đề tài.

"Cô cháu diễn viên nhí của cô, Nancy Sherwood, cô ấy ra sao rồi?"

Katharine tức thì ngoảnh lại, khuôn mặt thay đổi, có vẻ quan tâm sâu sắc.

"Hạng nhất, ông Rubin. Cô ấy mới đính hôn."

"Tốt, tốt. Anh chàng may mắn đó là ai?"

Môi Katharine co lại. "Tối nay tôi mới biết. Tôi được mời đi dự tiệc - để

gặp cậu tạ Mọi việc bây giờ xảy ra thật lạ thường. Có vẻ khác hẳn thời trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.