CÔ GÁI VÀ HOA CẨM CHƯỚNG. - Trang 87

mất. Vặn hai bàn tay vào nhau thật chặt, nàng cố kháng cự thế yếu điểm của
mình. Nàng vẫn không động đậy, trong lòng run rẩy, mù quáng, và gục ngã.

Cuối cùng thì bộ phim cũng chấm dứt. Đèn lại bật sáng lên, và những

người sống sót lại nháy mắt với nhau như chúc mừng lẫn nhau. Katharine,
đầu hơi cúi thấp, ngay lập tức tìm đường đi về boong tàu. Madden theo sau
nàng. Khi đã ra ngoài, nàng dừng lai. Hầu như không có ai bên cạnh hết.
Không gian im lặng tĩnh mịch của cảnh vật lại càng cho nàng cảm thấy lúng
túng. Nàng không thể nào nhìn thẳng vào chàng; nàng có cảm tưởng như
linh hồn nàng trần trụi trong ánh mắt của nàng. Thế nhưng sự che lấp nó đi
lại là điều cần thiết để khoả lấp tất cả, những thứ đã tàn phá nàng.

"Tôi nghĩ là tôi sẽ xuống boong dưới." Nàng cố sửa giọng nói cho giống

thường nhật như thế nào nàng cũng không biết nữa.

"Sao đi sớm thế?" chàng mỉm cười đáp lại. "Cô biết là Nancy năn nỉ

chúng ta cho nàng thời gian ôn luyện vai diễn mà. Hãy đi dạo với tôi ở
boong dạo chơi nha."

Giọng nói của chàng hoàn toàn tự nhiên. Nàng không thể nào xét đoán

được là chàng đọc được mối lo âu khủng khiếp của nàng hay không. Nàng
cố giữ ánh mắt ngó sang hướng khác, lặp lại:

"Tôi phải đi xuống dưới thôi. Đã trễ rồi."

"Chưa có trễ lắm mà, và chúng ta chưa có tập thể dục hôm nay. Và cô

cũng thích thế, phải không, đứng trên boong tàu gió lồng lộng."

Bằng một sự cố gắng khó tả, nàng tạo ình vẻ cứng rắn rồi nhìn chàng.

Ánh mắt thân thiện đến lúng túng của chàng làm nàng đau đớn khủng
khiếp.

"Anh đi một mình đi," nàng nói. "Những cuốn phim ngu xuẩn đó làm tôi

mệt quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.