CÓ NHỮNG NHÀ VĂN NHƯ THẾ (CHÂN DUNG VĂN HỌC) - Trang 289

dung được có nhà thơ nào tự thâm tâm lại không cảm nhận ra điều đó. Ông
nói: “Tôi chỉ có thể nói rằng cảm quan thơ của tôi cũng giống như mọi
người, dựa trên việc đọc những mẫu mực thơ truyền thống. Khi tôi đọc
Shakespeare, Marlowe, Hopkins, Keats, Eliot hay Yeats, cái hiệu thế dư
thừa trong ngôn từ, cái cường độ, sự tự ý thức của ngôn ngữ là những cái
tôi gắn với thơ… Có thể nó không phong phú trong phát âm, nhưng nó là
nguyên tắc về việc thăng hoa ngôn ngữ. Tôi muốn nói rằng thơ sản sinh ra
từ cái thừa thãi của tiềm năng và sức mạnh của ngôn từ. Đấy là cách cường
điệu hóa ngôn từ. Đủ sẽ không còn là đủ khi đi vào thơ… Cái thái quá đó
có thể là tinh tế hay dè dặt kín đáo, xúc phạm hay lớn lối, nhưng nó là thái
quá… Chắc chắn người ta sẽ tìm thấy trong những vần thơ ban đầu của tôi
tình yêu tôi đối với sự giàu có của bản thân ngôn từ và tôi đã tìm kiếm một
cách hết sức ý thức sự giàu có hữu ích đó. Tôi cho rằng mọi người, đã ý
thức về điều đó hay không, đều đáp ứng lại nó, rằng âm thanh mang theo
nó những gì nằm ngoài cấu trúc ký hiệu và nói như T.S.Eliot “sự tưởng
tượng của thính giác”.

[1]

Sinh 1939

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.