CÓ NHỮNG NHÀ VĂN NHƯ THẾ (CHÂN DUNG VĂN HỌC) - Trang 35

Có một bữa Don Quixote và Sancho gặp một chiếc xe chở hai con sư tử dữ
tợn trong chuồng. Don Quixote ra lệnh cho người canh sư tử mở cửa
chuồng để xem “liệu ông có phải là người mà sư tử có thể uy hiếp nổi
không?”. Ông xuống ngựa và đứng trước chuồng giam con sư tử lớn.
Người canh sư tử, hoảng hồn vì sự xuất hiện kỳ dị của con người trong bộ
áo giáp, liền mở cửa chuồng. Con sư tử chẳng thiết gì tỏ ra ta đây là vị chúa
sơn lâm, quay lưng lại Don Quixote và hiền lành phủ phục xuống.

Thất vọng, Don Quixote bảo người canh sư tử lấy gậy để kích động con
thú, nhưng người này không chịu và bảo: “Đảm lược của ngài vững như
bàn thạch, theo tôi nghĩ thì không chiến sĩ dũng cảm nào lại buộc phải làm
hơn cái điều là thách thức kẻ thù và chờ đợi họ trên bãi đấu. Còn nếu đối
thủ ông ta không chịu đến, thì chính danh dự người đó mới bị tiêu ma”.

Quay lại phía Sancho, Don Quixote hỏi: “Anh nghĩ thế nào về điều đó,
Sancho? - Có thứ bùa mê nào lại có thể đương đầu được với lòng dũng cảm
thật sự. Bọn phù thủy có thể lấy đi của ta những dịp may, nhưng đừng hòng
tước đi sức mạnh và lòng can đảm”.

Chúng ta có thể rút ra bài học tâm niệm qua điều này và thường trở nên can
đảm hơn từ bài học này. “Từ nay, tôi không còn quá quan tâm đến việc
những cuộc phiêu lưu trong đời mình sẽ là điều thành công hay thất bại
trong mắt nhìn của những người khác. Mà tôi cũng không co rúm người lại
khi có người nào đó bảo tôi mang cái chất “Don Quixote” trong người. Tôi
kiêu hãnh nhận lấy từ này”, nhà văn Mỹ Schrelner đã nói thế.

[1]

1547-1616

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.