CON BẠC - Trang 133

“Ông ấy không sao đâu,” bà buồn rầu đáp. Tôi vào thăm, nhưng vừa

đến cửa thì dừng ngay lại vì quá kinh ngạc. M-lle Blanche và tướng quân
đang cười hô hố rất to về một chuyện gì đó. Veuve Cominges ngồi ngay
trên đi văng. Tướng quân dường như vui lắm, ông nói luyên thuyên và
cười liên tục như điên dại, khiến mặt ông nhăn nhúm hẳn đi và đôi mắt thì
biến đâu mất. Về sau tôi được chính Blanche cho biết là chính cô đã đuổi
cổ công tước, và khi thấy tướng quân khóc lóc, cô đã an ủi ông và đến
thăm ông ít phút. Vị tướng khốn khổ đâu có biết rằng trong phút giây đó
số phận ông đã được định đoạt, và rằng Blanche đã bắt đầu đóng gói đồ
đạc để đáp chuyến tàu sớm nhất đi Paris.

Đứng trên ngưỡng cửa phòng tướng quân tôi từ bỏ ý định bước vào và

lặng lẽ đi ra. Đến phòng mình, mở cửa ra, trong bóng tối nhập nhoạng tôi
thấy có bóng người ngồi ở ghế trong góc. Thấy tôi xuất hiện, cái bóng
không đứng lên. Tôi đến gần nhìn xem thì thấy tá hỏa: đó là Polina!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.