CON BẠC - Trang 42

muốn trả lại người ta. Tôi có ý nghĩ điên rồ và lạ lùng là nhất định thế nào
tôi cũng thắng, ở đây, trên bàn đánh bạc. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi
lại có ý nghĩ đó, nhưng tôi tin là như thế. Không hiểu vì sao, nhưng có thể
là vì tôi không còn khả năng lựa chọn nào khác, nên tôi đã tin.”

“Hoặc cũng có thể là vì quá cần phải thắng. Hệt như người chết đuối vớ

được cọng rơm. Chắc cô cũng đồng ý rằng nếu anh ta không chết đuối,
chắc anh ta không bao giờ tưởng cái cọng rơm đó là một khúc gỗ.”

Polina ngạc nhiên.

“Sao?” Nàng hỏi. “Chẳng lẽ anh cũng hi vọng vào điều đó? Cách đây

hai tuần có lần chính anh đã nói với tôi, nói rất nhiều và lâu, rằng anh hoàn
toàn tin tưởng anh sẽ thắng trong trò rulet ở đây, và anh thuyết phục tôi
đừng xem anh như kẻ mất trí. Hay là lúc ấy anh nói đùa? Nhưng tôi nhớ
khi đó anh nói nghiêm túc đến mức không thể nào coi đây là câu đùa
được.”

“Đúng thế.” Tôi trầm ngâm đáp. “Đến bây giờ tôi vẫn tin chắc mình sẽ

thắng. Thậm chí tôi phải thú nhận rằng lúc này cô đã đưa tôi đến một câu
hỏi: vì sao chính việc thua bạc một cách ngu ngốc và vô lý của tôi ngày
hôm nay lại không để lại trong tôi chút hoài nghi nào? Dù sao tôi vẫn hoàn
toàn tin rằng, chỉ cần tôi chơi cho tôi thôi, nhất định thế nào tôi cũng
thắng.”

“Tại sao anh tin chắc như vậy?”

“Thú thực là tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng tôi cần phải thắng, và đó

cũng là lối thoát duy nhất. Có thể chính vì thế mà tôi cảm thấy nhất định
tôi thắng.”

“Nghĩa là anh cũng quá cần, nếu anh tin tưởng dị đoan như vậy?”

“Tôi dám đánh cuộc với cô là cô nghi ngờ tôi không thể cảm thấy sự

cần thiết thực sự?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.