CON BẠC - Trang 60

S

CHƯƠNG

VII

áng hôm sau tôi gọi nhân viên khách sạn đến và yêu cầu viết phiếu
thanh toán riêng cho tôi. Căn phòng tôi ở chưa đắt tới mức khiến tôi

phải sợ và phải rời khách sạn ngay. Trong tay tôi hiện có mười sáu
friedrich, còn ở đó… ở đó có thể là cả một gia tài! Kỳ lạ thật, tôi chưa
thắng bạc, nhưng đã hành động, suy nghĩ và có cảm giác như mình là một
triệu phú, và tôi không thể nào hình dung mình khác được.

Tôi đang tính, mặc dù lúc này vẫn còn sớm để đến gặp ngài Astley

ngay ở khách sạn d’Angleterre rất gần chỗ tôi ở, thì bỗng De-Grie bước
vào phòng tôi. Điều này chưa bao giờ xảy ra, hơn nữa, suốt thời gian gần
đây quan hệ giữa tôi và quý ngài này luôn luôn trong tình trạng hết sức xa
lạ và căng thẳng. Anh ta rõ ràng không che giấu thái độ coi thường tôi,
thậm chí còn cố ý để lộ ra điều đó. Còn tôi, tôi có lý do riêng để lạnh nhạt
với anh ta. Nói tóm lại là tôi căm ghét anh ta. Việc anh ta đến khiến tôi rất
ngạc nhiên. Tôi đoán ngay chắc có chuyện gì đặc biệt đây.

Anh ta bước vào rất nhã nhặn và khen căn phòng của tôi. Thấy tôi đang

cầm mũ trong tay, anh hỏi, chả lẽ tôi định ra ngoài đi dạo sớm thế này.
Nghe tôi trả lời rằng tôi đến gặp ngài Astley có việc, anh ta suy nghĩ
phỏng đoán một lúc, gương mặt lộ vẻ hết sức lo âu.

De-Grie giống như mọi người Pháp khác, luôn tỏ ra vui vẻ, nhã nhặn

khi nào thấy cần thiết và có lợi, nhưng nếu thấy không cần phải vui vẻ,
nhã nhặn nữa thì lập tức trở nên tẻ nhạt không chịu nổi. Người Pháp hiếm
khi nhã nhặn một cách tự nhiên, mà luôn nhã nhặn theo mệnh lệnh và tính
toán. Chẳng hạn, khi thấy cần tỏ ra bay bổng, độc đáo, phá cách, thì sức
tưởng tượng của anh ta, thứ tưởng tượng ngốc nghếch nhất và khiên cưỡng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.