đầu tóc rối bù đứng bên ngưỡng cửa, ghì chặt trong lòng con chim trốn
tuyết bị thương.
Bức họa và những gì cô gái nhận thức được đã khiến cô xúc động như
chưa từng xúc động, vì Rhayader đã gửi gắm rất nhiều tâm hồn chàng vào
đấy. Lạ thay, đó là lần duy nhất chàng vẽ con chim trốn tuyết, con vật lạc
loài, bị bão táp xô giạt đến từ miền đất lạ, con vật đã mang tình bạn đến cho
cả hai người, và chính con vật ấy, cuối cùng đã trở lại báo cho cô biết là cô
sẽ không bao giờ còn gặp lại chàng nữa.
Khá lâu trước khi con chim trốn tuyết từ vùng trời phía đông ửng hồng
sà xuống lượn vòng quanh hải đăng như ngỏ lời chào vĩnh biệt, Fritha nhờ
sự linh cảm mẫn tiệp sẵn có trong cô đã biết trước là Rhayader sẽ không
bao giờ về nữa.
Cũng chính vì thế, vào lúc trời chiều, nghe tiếng chim kêu lảnh lót quen
thuộc từ trời cao vọng xuống, lòng cô không trải qua một giây phút hy vọng
hão huyền. Giây phút ấy, dường như cô đã từng sống qua rất nhiều lần, nên
không còn ảo vọng.
Cô gái hối hả chạy ra bức trường thành, đôi mắt không hướng ra phía eo
biển xa vời mà từ đó một cánh buồm có thể xuất hiện, nhưng lại ngước lên
vòm trời đỏ rực mà, từ đó, con chim trốn tuyết rơi thẳng xuống như một
hòn đá. Cánh chim từ trời cao rớt xuống, tiếng kêu não nùng của nó, và sự
cô quạnh vây bọc quanh cô, đã phá vỡ con đập ngăn giữ mọi xúc cảm trong
cô, thả tung mối tình không ngăn giữ được, không chối cãi nổi, tuôn trào
thành suối lệ.
Một linh hồn hoang dã kêu gọi một linh hồn hoang dã khác, cô có cảm
tưởng như mình đang bay theo cánh chim to lớn bay vút lên vòm trời chiều
và lắng nghe lời Rhayader nhắn nhủ.
Trời đất như vang vang lời nhắn gửi và cô rung rung theo hoà âm đó với
một cường độ vượt quá sức cô. “Frith, Fritha! Frith, em yêu. Vĩnh biệt nhé,
người em yêu dấu”. Đôi cánh trắng, có đốm đen, như quạt vào lòng cô
những lời âu yếm ấy, và lòng cô đáp lại: “Philip, em yêu anh”.