CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 37

3

Trong căn phòng mắc áo, Đasa vừa cởi khuy chiếc áo khoác ướt

sũng vừa hỏi chị hầu phòng: - Chắc hẳn ở nhà chẳng có ai nhỉ? Đại hãn

[4]

- đó là cái biệt hiệu mà người ta đã tặng cho chị hầu phòng Lusa vì

cái mặt bự phấn có đôi lưỡng quyền bạnh rộng ra như mặt một pho
tượng thần Mông cổ - Đại hãn vừa soi gương vừa cất cái giọng the thé
đáp rằng quả phu nhân đi vắng, nhưng ông chủ thì có nhà, đang ngồi
trong phòng làm việc; nửa giờ nữa thì sẽ ăn bữa tối.

Đasa đi sang phòng khách, ngồi xuống cạnh chiếc dương cầm, bắt

tréo chân lên, hai tay bó gối.

Anh rể nàng, Nikôlai Ivanôvits, hiện có nhà: như thế nghĩa là ông ta

vừa cãi nhau với vợ, đang bực mình và sẽ than phiền. Bây giờ là mười
một giờ, từ giờ đến ba giờ sáng nếu chưa ngủ được thì chẳng biết làm
gì. Cũng có thể đọc sách, nhưng đọc gì? Vả lại cũng chẳng thấy muốn
đọc. Cứ ngồi mà nghĩ ngợi liên miên thì lại càng vô vị hơn. Quả đôi khi
cuộc sống cũng bất tiện quá chừng.

Đasa thở dài, mở nắp dương cầm, đoạn người vẫn quay nghiêng sang

một bên, nàng bắt đầu dùng một tay lần chơi một đoạn nhạc của
Xkryabin. Vào một lứa tuổi bất an như tuổi mười chín này, lắm lúc
cũng gay go thật, huống hồ người ta là một thiếu nữ, mà lại là một thiếu
nữ thông minh, hơn nữa lại có một tính thanh khiết phi lý nào đấy
khiến cho người ta quá nghiêm khắc đối với những kẻ nào tỏ ý muốn
giúp người ta khuây khỏa nỗi buồn trinh nữ (những kẻ như thế cũng
chẳng phải hiếm).

Năm ngoái Đasa rời Xamara về Pêterburg để theo học trường luật.

Nàng đến ở với chị nàng là Êkatêrina Đmitrievna Xmôkôvnikôva, vợ
một ông trạng sư khá có tên tuổi. Gia đình này sinh hoạt rất nhộn nhịp
và phóng túng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.