CON NGƯỜI TRỞ THÀNH KHỔNG LỒ - Trang 57

Trong thiên nhiên, có thể nói rằng các con vật và cây cỏ bị ràng buộc chặt

chẽ với nhau bằng những “dây xích thức ăn”. Con sóc thường ăn hạt quả
thông, và con cáo phương bắc lại ăn thịt sóc. Con sóc còn ăn cả hạt dẻ và
nấm nữa. Mà không riêng gì con cáo săn đuổi con sóc, diều hâu cũng ưa chén
thịt sóc. Thế là lại có thêm một dây xích: nấm, hạt dẻ - sóc- diều hâu. Tất cả
mọi thú rừng đều bị ràng buộc với nhau bằng những dây xích tương tự.

Đã có một thời kỳ, cả người-vượn của ta cũng bị dây xích thức ăn đó trói

buộc chặt vào toàn bộ thế giới mênh mông: người-vượn hái quả để ăn, và lại
đến lượt các thú dữ như con hổ răng lưỡi gươm ăn thịt nó.

Thế mà bây giờ bỗng nhiên người-vượn nổi dậy, giật tung những dây xích

vô hình kia. Nó đi kiếm những thức ăn xưa nay chưa hề ăn, và không chịu
đem thân làm mồi cho hổ răng lưỡi gươm hung dữ, là con vật trải qua nghìn
vạn năm đã quen ăn thịt tổ tiên người-vượn rồi.

Sự táo bạo đó do đâu mà có? Vì sao người-vượn dám cả gan tụt trên cây

xuống, mạo hiểm đi trên mặt đất là nơi có nanh vuốt các loài thú dữ lớn đang
rình anh ta trên mỗi bước đường? Có thể ví như một chú mèo nhảy từ trên
cây xuống mà biết rằng một con chó hung dữ đang rình dưới gốc cây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.