CON VOI - Trang 153

một đến ba giờ - thì lần đầu tiên lại thấy anh ta ở trong lều. - Quả tôi không
tài nào hiểu nổi. - Tôi nói - Chao ôi, giá mà tôi biết được, ở đâu trong cái thế
giới đầy khát vọng và đói kém này còn chỗ cho con người. Anh bạn nghĩ sao
về điều này nào?

- Tôi biết đâu đấy... - Trung úy đáp trong mơ màng.
Bỗng một tiếng rầm dữ dội làm lung lay căn lều của chúng tôi. Tôi vớ vội

khẩu súng săn hạng nặng đoạn ngó ra ngoài: dưới ánh trăng thấy một con tê
giác to kềnh đang húc mạnh vào cột nhà, nâng toàn bộ ngôi nhà lên. Chẳng
thể chần chừ được nữa, tôi ngắm bắn...

- Đừng bắn! - chàng Trung úy thét lên hốt hoảng, đoạn hất nòng súng lên

cao - Anh có nghe nói về chú chim nhỏ gọi là ugupu?

- Cậu điên rồi hả?
- Anh mà bắn con tê giác thì chú chim ugupu sẽ bị thiệt thân đó!
- Chuyện vô lý.
- Trăn ăn thịt chim nhỏ ugupu, trừ phi nó bận bịu với việc chén thịt lũ khỉ

con.

- Vậy thì sao nào?
- Con tê giác mà không còn cùng với cáo đực đi kiếm củ riềng dại nữa thì

lũ khỉ sẽ có nhiều thì giờ hơn để trông nom đàn con và như vậy trăn ắt ăn thịt
chim nhỏ ugupu!

Thôi, đủ rồi.
Ông nghe đây! - tôi quát - Tôi cần quái gì phải lưu tâm đến con chim

ugupu nào? Chỉ trong chốc lát là con tê giác lật nhào ngôi nhà của chúng ta
cho mà coi!

Chim ugupu đâu phải là loài chim bình thường. Nó ăn một thứ lá đặc biệt

mà sau khi tiêu hóa...

Giọng anh ta bị ngắt quãng.
- ...Cho rượu, - chàng Trung úy thì thào tiếp - Một hoa phân khô của chim

ugupu đem hòa với nửa lít nước...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.