CON VOI - Trang 201

hàng giờ chậm rãi trôi qua. Nhưng thói thường, hễ đợi mãi mà không thấy
chuyện gì xảy ra thì người ta lại càng đinh ninh là rồi nhất định nó phải xảy
ra.

Lúc đó, trời đã về chiều, đã hoàng hôn, gần kết thúc cái giờ khổ sở. Có

điều, lúc này sự linh cảm của gã là sẽ xảy ra chuyện bất thường đã biến thành
điều chắc chắn và khi tiếng chuông nổi lên báo cho dân chúng hay, đã đến
giờ họ phải ra khỏi bảo tàng, thì gã không thể tin nổi là một ngày đã qua mà
chẳng hề xảy ra chuyện gì cả. Cả ngày hôm nay, cả ba mươi năm qua là vậy.

Gã không dám tin cho tới tận phút chót, thậm chí cả khi người xem cuối

cùng đã khuất khỏi cánh cửa đằng kia và sau đó nữa - khi trong nhà bảo tàng
chỉ còn lại độc một mình gã, một mình gã bên chiếc bình cổ Trung Hoa, chiếc
bình vẫn tiếp tục không bị đụng tới, không hề suy suyển. Và vẫn vô giá.

Đập tan chiếc bình dễ như bỡn. Gã làm chuyện đó một cách dễ dàng

trong vòng mấy giây nhờ có cái gậy. Chả là, từ dạo bị thấp khớp gã phải
chống chiếc gậy cỡ bự. Rồi gã tăng gấp ba con số một ngàn chín trăm tám
mươi hai mảnh vỡ của báu vật - dùng gót giày nghiền từng mảnh vỡ. Sau đó
gã mới qua cổng hậu ra khỏi bảo tàng, chẳng ai nom thấy.

Gã ra về với cảm giác cuộc đời gã đã không trôi qua một cách vô nghĩa.

Bởi lẽ, hóa ra ba mươi năm cảnh giác của gã là hoàn toàn có cơ sở. Cái nguy
cơ mà gã có bổn phận phải chống trả hóa ra là có thực. Thêm nữa, gã thấy
khoan khoái trong người, tựa hồ trẻ lại. Chẳng phải trẻ lại ba mươi năm, mà
là năm ngàn năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.