CON VOI - Trang 66

cỡ. Gạch tráng men và nồi nhôm, đồ đồng được đánh bóng và các bộ đồ ăn
bằng bạc óng ánh.

Tôi đẩy cửa phía bên phải. Ở đó có một hành lang dài dẫn vào sâu ngôi

nhà. Khi tôi khép cửa lại thì không còn nghe thấy một tiếng cười nào, tiếng
ồn cũng không và ngay tức khắc hoàn toàn im ắng. Sàn gỗ thâm nâu đánh sáp
óng ánh. Tôi đi qua dãy cửa bên phải và bên trái, một số cửa mở toang và
nhìn thấy rõ những căn phòng, nơi các gã béo ở: giường rộng, gối, ghế dài,
ghế tựa... Tôi đi đến cuối hành lang. Cạnh cánh cửa cuối cùng có một con chó
to đang nằm, rất bự, cực bự, khiến nó khỏi phải bận tâm bất cứ điều gì. Thậm
chí, tôi có cảm giác hình như nó đang ngáp theo kiểu riêng, kiểu chó: nhìn
mõm nó há to tôi ngỡ nó đang cười. Tôi bèn mở cánh cửa phòng cuối cùng.

Trong phòng rèm che kín mít, tuy nhiên, nắng chiều xuyên qua những

tấm vải đay hình chữ nhật với những dải màu vàng thẫm và màu hung xen
nhau. Trên chiếc ghế bành bọc da, trũng sâu - mùi da bọc ngập ngụa căn
phòng tối om, lạnh lẽo - một gã gầy còm, gân guốc, đang ngồi. Mặt gã dài
thuỗn, khô khốc, quắt lại. Trước mặt gã là một quả địa cầu đặt trên chiếc bàn
nhỏ. Như vậy là bọn họ cả thảy có mười tám người - tôi nhẩm tính, thấy đỡ
lo. - Cùng với con chó, con gà trên mái nhà và quả địa cầu: mười tám gã béo.

Gã gầy mắt buồn rầu nhìn tôi, chẳng nói năng gì.
- Họ cười cái gì thế hả ông? - tôi hỏi.
Gã gầy đảo mắt. Ngón tay mảnh mai, dài và gầy guộc của gã búng vào

quả địa cầu. Quả địa cầu nhẹ nhàng, chậm rãi quay quanh trục.

- Sao lại cười cái gì? - rốt cuộc gã nói - Họ cười tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.