mang ra khỏi thư viện Đại học Tổng hợp cuốn Từ điển bách khoa toàn thư.
Kiếm một chiếc bàn trong góc khuất gần quầy bán hàng, trên lối vào nhà vệ
sinh, tôi ngồi nghiên cứu. Sáng sớm tấm bưu ảnh với nội dung sau đây đã
chuẩn bị xong:
“Ông bạn Giám đốc của tôi ơi! Mình đang gặp khó khăn với một học
thuyết. Cậu có thể bớt chút thời gian ghé lên chỗ mình được không? Gửi tới
vợ cậu những cái bắt tay. Einstein”.
Tấm bưu ảnh ngày thứ tư có nội dung:
“Hoặc ông, hoặc tôi, một trong hai người chúng ta bị thừa ra. Công nhận
tính trội của ông, tôi xin về hưu. Ông có thể tiếp tục nghiên cứu các giống
dâu tây của tôi. Mitsurin”.
Tấm bưu ảnh hơi bẩn một chút, vì có người chạm vào tay tôi, cho nên tôi
làm vấy mực.
Ngày thứ năm tôi nghĩ bụng, sẽ là hay nếu mình viết gì đó nhẹ nhàng
hơn. Tôi viết bằng bút chì, vì bút máy tôi đem thế chấp cho người bồi bàn rồi:
“Anh yêu quý, khi nào hai chúng mình lại cùng nhau làm phát minh hả
anh? Con tôm nhỏ nhung nhớ của anh - Marie Curie-Sklodowska”.
Ngày thứ sáu tôi đã mệt lử, nên tôi chỉ viết ngắn gọn:
“Cậu có khỏe không, hỡi con bò đực già? Kopernik”.
Liên lạc thư từ đứt đoạn từ đó. Bây giờ thì tôi đang từ thủ đô về nhà. Đi
bộ, vì không còn tiền mua vé xe lửa, cho dù tôi đã đem bán cuốn bách khoa
toàn thư ở ngoài chợ. Càng gần đến lúc gặp Giám đốc tôi càng thấy lo.
Tuy nhiên tôi cũng chẳng đến nỗi phải quá ưu phiền. Tôi sẽ chuyển cho
ông Giám đốc lời hỏi thăm miệng của giáo sư Pasteur, nhà phát minh vắc-xin
chống dại. Và như vậy khi gặp tôi ông Giám đốc sẽ không điên đâu.