CÔNG CHÚA - Trang 104

Cô đứng thẳng dậy, chống nạnh nhìn cậu và không nói tiếng nào. Cậu một
lần nữa cảm thấy bị giật bởi một luồng điện bất chợt.

“À,” cậu nói với giọng thật nhẹ, nhẹ đến mức tiếng nói của cậu cứ như một
thứ ve vuốt dịu dàng, mềm mượt như bộ lông mèo đang cọ nhẹ vào làn da,
đó không còn là một thứ âm thanh mà là một thứ cảm giác “À, tôi muốn hỏi
cưới chị?”

March cảm thấy chứ không phải nghe lời nói của cậu. Cô nỗ lực kiêu hãnh
xoay mặt đi. Toàn thân cô như giãn ra. Cô chết lặng, đầu hơi nghiêng. Cậu
như cúi về phía cô, như mỉm cười. Với cô, cậu như tỏa ra sự trong sáng.

Rồi hết sức đột ngột, cô nói “Đừng bao giờ giở những trò vớ vẩn ấy ra với
tôi”.

Cậu bị chấn động mạnh. Cậu đã trật mục tiêu. Cậu đến lúc tập trung toàn
thân một lần nữa. Và cậu tiếp tục nói cố đưa hết ma lực nhẹ nhàng vào
giọng nói của mình cứ như cậu không hề muốn làm cô sốc.

“Tại sao chứ? Đấy không phải là trò vớ vẩn. Không hề vớ vẩn tí nào. Đó là
lời thật lòng. Lời thật lòng của tôi đấy. Điều gì khiến chị không tin tôi?”

Cậu kêu lên trong đau đớn. Giọng cậu có một năng lượng kỳ bí với cô,
người cô từ từ nới lỏng và giãn ra. Cô sục sạo tìm kiếm sức mạnh của mình.
Trong khoảnh khắc những gì cô cảm nhận được là trống rỗng - trống rỗng
và trống rỗng. Hai từ lặp đi lặp lại trong đầu cô cứ như cô đang chết dần.
Và lại thình lình, cô nói.

“Cậu không biết cậu đang nói gì đâu.” Cô nói, vẻ khinh bỉ thoáng qua “Vớ
vẩn, tôi đáng tuổi mẹ cậu đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.