CÔNG CHÚA - Trang 109

chứ?”

“Sao cơ, Nellie, chính em cho là thế khi bất kỳ ai khác làm vậy” Banford
nói, cố nén giận sau cặp kính và thấy như thức ăn ngẹn ngang cổ họng.

Nhưng rồi March lại như chẳng chú ý, nhai thức ăn trong vô thức. Và cậu
thanh niên thì mở to đôi mắt sáng, quan sát từ người này đến người kia.

Banford bực mình. Với cô, cái giọng ngọt ngào nhã nhặn, nhẹ nhàng của
cậu thanh niên thật là trơ trẽn. Cô không thích nhìn cậu. Cô không thích bắt
gặp cái ánh mắt soi mói, trong sáng của cậu. Cô không thích thấy cái ánh
sáng trên gương mặt cậu, cái cằm lún phún râu tơ của cậu, làn da hồng hào
chán ngấy của cậu, làn da như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa tò mò của cuộc
sống. Cô như phát bệnh khi nhìn vào cậu, vào cái thể chất bên ngoài quá sắc
sảo, nóng bỏng của cậu.

Sau buổi trà, buổi tối chìm vào tĩnh lặng. Cậu thanh niên hiếm khi bước vào
làng. Như đã thành lệ, cậu đọc sách trong những giờ riêng tư của cậu, cậu
quả là một người ham đọc. Khi đã bắt đầu cầm quyển sách là cậu như bị
cuốn hút vào đ. Nhưng cậu cũng không mấy háo hức bắt đầu việc đó.
Thường thì cậu lang thang một mình trên đồng hay dọc bờ rào trong bóng
đêm, lảng vảng với một bản năng đáng ngờ trong đêm, lắng nghe âm thanh
hoang dã.

Tuy nhiên tối nay, cậu lại lấy quyển Captain Mayne Reid trên kệ sách của
Banford ngồi dang chân và chìm vào câu chuyện. Mái tóc nâu thẳng đã dài,
bao lấy cái đầu như một cái nón lưỡi trai, chải nằm một bên. Cậu vẫn ăn
mặc phong phanh, hơi chồm về trước dưới ánh đèn, hai gối dang rộng, và
quyển sách trên tay. Toàn thân cậu rất tập trung vào công việc đầy hào hứng
ấy. Banford tỏ vẻ bực bội vì cậu làm cho phòng khách nhìn giống như cái
trại của công nhân bốc xếp. Trên nền phòng khách Banford trải thảm đỏ
Thổ Nhĩ Kỳ viền sậm, lò sưởi thì lát đá xanh lá rất hợp thời, cây dương cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.