CÔNG CHÚA - Trang 131

“Ừ, nó đây” và cậu giơ cao cái xác còn ấm lên cao “Em không nhìn thấy
phải không? Chờ chút nhé”. Cậu lấy trong túi ra một cái đèn pin và soi vào
xác con vật. Cậu đang nắm cái đuôi nó. Trong bóng đêm March chỉ thấy mớ
lông nhuốm máu, cái lườn trắng, và cái phần trắng trắng dưới cái cằm nhọn
và mấy cái chân đung đưa. Cô chẳng biết phải nói gì.

“Nó rất đẹp” cậu nói “Nó sẽ cho em một bộ lông tuyệt mỹ”.

“Cậu không bắt tôi mặc lông cáo chứ?” Cô trả lời.

“Ồ,” cậu tắt đèn.>

“À, tôi nghĩ giờ cậu nên vào ngủ tiếp đi thôi.” Cô nói.

“Có lẽ thế. Mấy giờ rồi nhỉ?”

“Mấy giờ rồi Jill?” March hỏi. Một giờ kém mười lăm.

Tối hôm đó, March có một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô thấy Banford chết,
March khóc thật nhiều, thật thảm thương. Rồi cô phải đặt Banford vào áo
quan. Cái quan tài làm bằng những thớ gỗ thô, phần gỗ thừa được chứa
trong bếp, bên lò lửa. Quan tài đặt đấy, chẳng có ai quanh đó, March đau
buồn cực độ, sửng sốt tột cùng, dáo dác tìm cái gì đó xếp vào trong hộp áo
quan, làm cho nó êm ái hơn, cái gì đó phủ lên xác của cô bạn thiết. Vì cô
không thể đặt Banford vào cái hộp gỗ xù xì chỉ với cái áo ngủ trắng mỏng
manh. Thế là cô xục xạo, xục xạo, nhặt lên rồi quăng đi hết cái này đến cái
khác trong sự giận dữ - dù là mơ. Và trong nỗi tuyệt vọng mơ màng ấy, thứ
mà cô tìm được là bộ da cáo. Cô biết thế là không đúng, cô không nên dùng
nó. Nhưng đó lại là tất cả những gì cô có được. Cô gấp phần đuôi của con
cáo và gối đầu Jill lên đó, và cô đắp và quấn quanh phần còn lại lên cơ thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.