CÔNG CHÚA - Trang 133

nhiêu con gà.” Cô trả lời.

“Nhiều đấy. Em nghĩ nó có phải là con mà em thấy vào mùa hè?”

“Tôi cho là nó” cô trả lời.

Cậu quan sát cô và chẳng thấy gì từ cô. Phần thì cô còn e lệ, trinh trắng,
phần thì cô lại dữ tợn, hay đanh đá. Những gì cô nói ra khác với những biểu
hiện từ đôi mắt to đen, dại dại của cô.

“Anh lột da nó chứ?” cô hỏi.

“Đúng, sau buổi ăn sáng, anh sẽ tìm một bản gỗ căng nó lên.”

“Nó có mùi kinh quá! Phù,u,u Em phải đi rửa tay thật kỹ, em không biết sao
em lại ngớ ngẩn vuốt ve nó thế chứ”. Cô nhìn bàn tay phải của mình, bàn
tay đã ve vuốt cái bụng và cái đuôi con vật, thậm chí còn vương chút máu
từ vùng lông thẫm màu.

“Em đã từng thấy vẻ sợ hãi của lũ gà khi nhác cảm được nó chưa?” Cậu
hỏi.

“À, hẳn là hãi lắm”.

“Em nhớ là đừng để mình bị dính mấy con ve đấy nhá”.

“Ve à?” cô hờ hửng.

Cuối ngày, cô thấy bộ da cáo căng trên bản gỗ, thật tàn nhẫn, nó làm cô
thấy khó chịu.

Cậu trai giận. Cậu bỏ ra ngoài không nói năng gì. Nhưng cậu vẫn nhã nhặn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.