CÔNG CHÚA - Trang 132

cô bạn, cô khóc, khóc và khóc và rồi tỉnh giấc nhận ra rằng nước mắt đang
chảy dài trên mặt.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên cô và Banford làm là ra ngoài xem con cáo.
Henry đã túm chân nó treo lên trong kho, cái đuôi tội nghiệp rũ xuống. Con
cáo chó đang trong thời kỳ sung mãn nhất. Vẻ ngoài hoàn hảo với bộ lông
màu vàng hung, chuyển xám gần bụng và phần bụng thì trắng ngần, cái
đuôi thật dày pha trộn tinh tế giữa đen và xám, phần chót đuôi lại trắng tinh.

“Con vật đáng thương” Banford nói “Nếu nó không phải là một tên trộm
xấu xa, hẳn sẽ đáng thương lắm”.

March không nói gì, cô đứng dang chân, một bên sườn hơi nghiêng, mặt cô
nhợt nhạt, mắt thì đen tròn ngắm cái xác con vật treo lộn ngược. Bụng nó
trắng mềm như tuyết: trắng mềm như tuyết. Cô nhẹ tay vuốt lên con vật.
Cái đuôi đen loáng, dày thật tuyệt. Cô vuốt xuống đấy và tay cô run lên.
Lần rồi lần nữa cô mơn man cái đuôi giữa những ngón tay, và vuốt nhẹ
xuống. Cô cảm nhận sự mềm mượt, vun đầy, óng ả trong tay cô. Con cáo đã
chết! Cô mím môi, mắt cô tối trống rỗng. Rồi cô đưa tay ôm lấy đầu.

Henry thả bước đến nên Banford cố tình bước tránh xa. March đứng đó, bần
thần với cái đầu con vật trong tay. Cô cứ vuốt từ từ, vuốt đi vuốt lại cái
mõm xinh của nó. Ví lý do nào đó nó lại gợi cô liên tưởng đến cái thìa hay
cái bay. Cô cảm thấy không thể hiểu được. Con vật là một sinh vật lạ với
cô, ngoài tầm hiểu biết của cô. Con cáo có một bộ lông bạc tuyệt vời, từng
sợi lông như băng. Đôi tai vểnh đầu lông bên trong. Nhưng cái mõm thuôn
thuôn dài dài như cái thìa với những cái răng nhọn ngay bên dưới, chúng
đưa ra, cắn, phập sâu vào con mồi đang sống, hút lấy hút để máu con mồi.

“Nó thật đẹp, đúng không?” Henry lên tiếng kế bên.

“Đúng, một con cáo lớn và đẹp. Tôi tự hỏi nó đã cướp đi mạng sống bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.