CÔNG CHÚA - Trang 162

khó nhọc. Giờ thì cái cây đứng đó với lột cái lỗ há hốc ở gốc, đứng được là
nhờ vào phần thớ còn nguyên, và sẽ ngã xuống. Nhưng nó vẫn chưa ngã.

Đó là buổi chiều tháng 12 ẩm ướt, sương mù là là ra khỏi rừng bao trùm
thung lũng và bóng đêm chực chờ ập xuống. Vẫn còn chút ánh sáng nơi mặt
trời đang nhạt nắng, từ sau cánh rừng phía xa xa. March cầm cây rìu đi về
phía cái cây. Những âm thanh huỳnh huỵch cô chặt vào cây chẳng ảnh
hưởng gì đến ngôi nhà trong cái lạnh ảm đạm của mùa đông.

Banford nói “Chị sợ là mưa đến, mưa rơi trên nhà kho và chúng ta sẽ có
thêm việc là sơn lại ngôi nhà”.

“Em không nghĩ vậy” March nói, đứng thẳng người lên và đưa tay quệt
ngang đôi lông mày nâu đậm. Cô ửng đỏ lên, hai mắt mở lớn, lạ lạ, môi
trước hơi nhếch lên làm lộ ra hai cái răng cửa trắng ngộ như răng thỏ.

Một người đàn ông chắc khỏe, nhỏ người áo khoác ngoài màu đen, đội một
cái nón quả dưa lững thững băng ngang sân. Gương mặt ông hồng hồng, râu
quai trắng, mắt ti hí màu xanh nhạt. Ông chưa già lắm, nhưng cau có. Ông
đang bước từng bước ngắn.

“Cha, cha nghĩ gì?” Banford nói “Cha không cho rằng nó sẽ làm đổ nhà kho
à?

“Nhà kho à? Không” ông nói “không thể là nhà kho. Có chăng là hàng rào.”

“Hàng rào thì không vấn đề gì” March nói, cao giọng.

“Tôi vẫn sai như thường lệ à?” Bnaford nói, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa
trên mắt.

Cái cây vẫn đứng trên một phần thân như vốn nó trước nay vẫn vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.