CÔNG CHÚA - Trang 163

nghiêng nghiêng, rít kèn kẹt trong gió. Nó mọc trên bờ mương khô nhỏ nằm
giữa hai cánh đồng. Trên bờ là một hàng rào lộn xộn chạy dài đến những
bụi cây trên đồi. Vài cây túm tụm lại trong gốc cánh đồng gần nhà kho và
gần cổng dẫn vào sân. Từ cánh cổng, một con đường rậm cỏ bắt nguồn từ
con đường lớn, băng ngang cánh đồng cằn cỗi. Tiếp nối là một hàng rào yếu
ớt, những cây trụ cao nứt nẻ liên kết những cây trụ ngắn dày, thẳng đứng.
Ba người đứng phía sau cái cây, trong góc của cánh đồng nơi có nhà kho,
ngay phía trên cánh cổng vào sân. Căn nhà có hai đầu hồi và cổng vòm nhỏ
nhắn tọa lạc trong một khu vườn thưa cỏ băng ngang. Một phụ nữ nhỏ thó,
chắc người, mặt hồng hồng với khăn choàng len nhỏ màu đỏ ngang vai đến
và đứng dưới mái vòm.

“Vẫn chưa ngã à?” bà cao giọng.

“Tiếp tục nghĩ đi nhé” chồng bà lên tiếng. Giọng điệu ông khi nói với hai cô
khi nào cũng khá trào phúng, châm biếm. March chẳng muốn tiếp tục đốn
cây khi ông ấy còn đứng đó. Với ông ấy, ông không nhấc một cái que lên
khỏi mặt đất mà không phàn nàn (y như cô con gái) về căn bệnh thấp khớp
vai. Thế là ba người đứng đó trong chiều giá lạnh, phía góc cuối gần
khoảnh sân.

Họ nghe tiếng gõ nhẹ cổng từ xa, và ngoái cổ ra nhìn. Phía xa bên kia, trên
con đường xanh chạy ngang, một dáng người lảo đảo trên xe đạp, thấp
thoáng trong cỏ đang tiến gần.

“Kìa, một trong những cậu trai của chúng ta - Jack.” ông nói.

“Không thể” Banford nói.

March vươn cổ nhìn. Chỉ cô nhận ra dáng người mặc đồ kaki đó. Mặt cô đỏ
lên nhưng không nói tiếng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.