CÔNG CHÚA - Trang 165

hết với cô. Cô vô lực như bị cột chặt ngay lúc cô thấy đầu cậu hơi rướn ra
phía trước.

“À, gì thì gì. Ai đây?” ông già mỉm cười mai mỉa hói giọng châm biếm.

“Sao. Ông Grenfel. Cha đã nghe bọn con kể về người này” Banford nói
giọng lạnh lùng.

“Nghe bọn con kể rồi. Ta nghĩ thế. Thực ra là chẳng nghe gì khác cả" Ông
già lẩm bẩm với nụ cười chế nhạo. “Xin chào?” ông nói thêm và chợt đưa
tay về phía Henry.

Cậu trai bắt tay do bị giật mình. Rồi hai người tách nhau ra.

“Đạp xe từ tận Salisbury Plain đến đây à?” ông già hỏi.

“Vâng”

“Ừm, một chặng dài đấy. Thế cậu mất bao lâu? Một khoảng? Vài giờ, ta
nghĩ thế.”

“Khoảng 4 tiếng”.

“Ơ, bốn tiếng. Đúng, nên là vậy. Thế bao giờ cậu đi?”

“Cháu có thời gian đến tối mai”.

“Đến tối mai? Ừm, bọn con gái đâu có mong cậu đến đây, đúng chứ?”

Và ông già nhìn bọn con gái với ánh mắt châm biếm trong đôi mắt nhỏ tròn
màu xanh dưới đôi mày bạc. Henry cũng nhìn quanh. Và cậu cũng ngượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.