CÔNG CHÚA - Trang 39

“Có lẽ chỉ bị đau chút ít thôi,” anh nói. “Nhưng nó có thể đi được, chân của
nó sẽ không khó nhọc lắm đâu.”

“Cái gì! Cưỡi nó năm giờ đồng hồ lên những dốc núi?” cô Cummins la lên.
“Tôi không thể. Tôi chắc là không thể làm điều đó được. Tôi sẽ dẫn nó đi
một đoạn xem thử nó có đi được không. Nhưng tôi không thể cưỡi lên nó
được. Tôi không thể. Hãy để tôi đi bộ.”

“Nhưng Cummins thân mến, Romero đã nói nó sẽ ổn thôi mà,>

“Tôi biết nó sẽ đau đớn lắm. Ôi, tôi không thể chịu nổi điều đó.”

Không thể làm gì được với cô Cummins. Ý nghĩ về sự hành hạ loài vật luôn
đưa cô vào cơn kích động.

Họ dẫn con ngựa màu da hoẵng đi bộ về phía trước một quãng. Nó đi còn
khập khiễng hơn trước nữa. Cô Cummins ngồi trên một tảng đá.

“Tại sao, thật đau đớn khi nhìn thấy nó như vậy!” cô gào lên. “Thật tàn
nhẫn
!”

“Một lát nữa nó sẽ hết khập khiễng thôi, nếu cô đừng quá chú ý đến nó,”
Romero nói. “Bây giờ nó giả ra như thế, ra vẻ khập khiễng bởi vì nó muốn
cô nhìn thấy.”

“Tôi không nghĩ nó có thể đóng giả được,” cô Cummins nói một cách chua
chát. “Chúng ta đều nhìn thấy nó bị đau đớn thế nào mà.”

“Không đau đớn nhiều vậy đâu,” Romero nói.

Giờ thì cô Cummins lặng im đầy ác cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.