CÔNG CHÚA - Trang 47

chóc; những con ngựa lần mò từng lối đi qua những xác cây vân sam xám
bạc. Tuy nhiên họ đã gần đến đỉnh rồi, đến gần đỉnh cao nhất rồi.

Thậm chí những chú ngựa cũng như gấp gáp hơn trong sự cố gắng cuối
cùng này. Chúng đi vòng vèo qua những mảnh rừng vân sam gần đỉnh núi.
Chúng vội vã cố thoát khỏi cơn gió to lớn ghê gớm như một cỗ máy, gầm rú
tàn bạo và lạnh tê tái. Cứ thế, bước xuyên qua màn đêm của bóng cây, họ
hiện ra trên chóp núi.

Trước mắt họ giờ đây không còn gì ngoài núi, những ngọn núi sừng sững,
đồ sộ nằm ở dưới, làm thành một vùng hỗn mang khổng lồ, trống rỗng
không một chút sinh khí hay linh hồn. Tuyết trắng phủ thành gò đống bên
dưới những cây vân sam hình lông chim dựng đứng đen thẫm gần đó.
Những thung lũng bằng đá hoang lạnh lõm xuống. Những đỉnh núi tròn và
những đỉnh núi đá xám xịt mang hình cái lưng cong oằn xô đẩy nhau cái
này nối tiếp cái khác như một lũ tội phạm bị còng tay.

Cảnh tượng khiến Công chúa khiếp đảm. Nó thật quá sức man dã. Nàng
chưa từng nghĩ rằng nó có thể man dã như thế này, phản đời như thế này.
Và giờ đây một trong những ước vọng của nàng đã được thỏa mãn. Nàng đã
nhìn thấy nó, nhìn thấy cái lõi thô thiển, ghê gớm, kinh tởm nhất của dãy
Rocky. Nàng đã nhìn thấy nó chính ở nơi đây ngay dưới mắ trong vẻ khủng
khiếp đồ sộ khổng lồ của nó.

Và nàng muốn quay về. Đúng vào khoảnh khắc này nàng muốn quay về.
Nàng đã nhìn thấu cõi thâm hiểm của những dãy núi. Nàng bị khiếp sợ.
Nàng muốn quay về.

Nhưng Romero vẫn tiếp tục đi tới, trên sườn khuất gió của cánh rừng vân
sam, trên phần hõm của ngọn núi. Anh quay qua nhìn nàng rồi giơ bàn tay
đen đủi chỉ về phía một con dốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.