CÔNG CHÚA - Trang 48

“Đấy là chỗ người thợ mỏ tìm vàng,” anh nói. Đó là một đống màu xám
gần cái hang lớn giống như hình cái lỗ. Và nhìn nó có vẻ sạch sẽ.

“Mới xây gần đây thôi à?” Công chúa hỏi.

“Không, lâu lắm rồi, hai mươi, ba mươi năm.” Anh gò cương ngựa và nhìn
những ngọn núi. “Thấy không!” anh nói. “Đó là con đường mòn của những
người giữ rừng - men theo những ngọn núi, lên đến đỉnh, cứ đi theo con
đường thì sẽ đến thị trấn Lucy nơi có đường bộ do nhà nước xây. Chúng ta
đi xuống lối này - chỗ này không có đường - hãy nhìn ra đằng sau ngọn núi
đó - cô có nhìn thấy một đỉnh cao không có cây cối mà chỉ một ít cỏ phủ lơ
thơ không?”

Cánh tay anh nâng cao, bàn tay nâu chỉ về phía trước, đôi mắt tối tăm nhìn
xuyên thấu vào khoảng không khi anh cưỡi lên con ngựa ô đi vòng vèo
xung quanh nàng. Lạ lẫm và linh tính về một gì ghê gớm, dường như nàng
nhận thấy con quỷ ở trong anh. Nàng sững sờ và hơi kinh tởm, ở trên độ
cao này, nàng không thể nhìn thấy gì hơn nữa. Duy chỉ có một con đại bàng
đổi hướng trên bầu trời, và tia sáng từ phía Tây soi rõ những hình thù bên
dưới anh.

“Có thể nào lại phải đi xa như vậy nữa không?” Công chúa hỏi, yếu ớt, hờn
dỗi.

“Ồ, phải chứ! Nhưng giờ tất cả dễ dàng rồi. Không còn khó nhọc nữa.

Họ đi theo triền của đỉnh núi bên phía mạn khuất gió trong bóng râm, đi lên
cao rồi đi xuống thấp. Không gian trở nên rất lạnh. Sau đó lối mòn lại tạo
thành những bậc thang lên dốc và họ hiện ra trên một đường núi hẹp với hai
bên bờ dốc núi khổng lồ trơn trượt. Công chúa thấy sợ. Trong một khoảnh
khắc nàng nhìn ra xa và thấy hoang mạc, những đỉnh núi điêu tàn, rồi lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.