CÔNG CHÚA - Trang 51

lơ. Con ngựa cái màu hồng nhấp nhổm và trơn tuột phía sau nàng. Nhưng
Công chúa đi xuống với một vẻ bạo liệt bất chấp, một điểm nhỏ bé chói lọi
trong cái lỗ sâu hoắm vĩ đại bên sườn ngọn núi đen. Thật bé nhỏ làm sao.
Nhỏ như quả trứng chim mỏng mảnh. Nó làm cho tâm trí Romero trở nên
trống rỗng với nỗi kinh ngạc.

Nhưng họ phải đi xuống tiếp, ra khỏi cơn gió lạnh lẽo lê thê. Những cây
vân sam đứng phía dưới, nơi đó là một dòng suối nhỏ lổn nhổn đá sỏi.
Romero cứ đâm xuống, đi xuống hoài theo đường zíc zắc. Và ở phía sau,
trên dốc, Công chúa nhỏ bé chói sáng cũng phập phồng lướt xuống, nắm
đầu dây cương dắt con ngựa cái bốn chân ì ạch trôi theo.

Cuối cùng thì họ cũng đi được xuống dưới. Romero ngồi trong ánh mặt trời,
dưới những cơn gió, bên cạnh một vài bụi dâu rừng. Công chúa đến gần,
đôi má nàng rực lên, đôi mắt thẫm xanh của nàng, thẫm hơn màu khăn trên
mái đầu, sôi nổi lạ kỳ.

“Chúng ta đã thành công,” Romero nói.

“Vâng,” Công chúa đáp, thả dây cương xuống đất và ngồi phịch lên cỏ,
không thể thốt lên được tiếng nào nữa, không thể nghĩ thêm được chút gì
nữa.

Nhưng, ơn trời, họ đã ra khỏi cơn gió và đang ở dưới ánh nắng.

Trong một vài phút ý thức và quyền năng quay trở lại với nàng. Nàng uống
một ít nước. Romero đang coi sóc các yên ngựa. Rồi họ tiếp tục lên đường,
dắt những con ngựa đi thêm một đoạn nữa xuống đáy con suối nhỏ bé. Sau
đó họ có thể tiếp tục cưỡi nó.

Họ cưỡi ngựa lần theo bờ suối đi xuống một thung lũng có khu rừng dương
rậm rạp. Gió thổi qua những thân cây ken dày, khẳng khiu, trơn nhẵn nhợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.