CÔNG CHÚA - Trang 53

đãng, máy móc nhen những que củi vào đống lửa, và bằng một vẻ ngơ
ngẩn, nhìn vào ánh lửa chói sáng, sửng sốt, mê hoặc. Nàng không thể nhóm
một đống lửa lớn, nó có thể làm túp lều bốc cháy. Và khói chầm chậm bốc
ra từ ống khói đắp bằng bùn và đá xiêu vẹo.

Khi Romero đi vào với những bao da yên ngựa và yên ngựa, treo chúng lên
trên tường, nơi nàng Công chúa nhỏ bé đang ngồi trên cái ghế gỗ trước lò
sưởi đổ nát, hơ ấm những bàn tay nhỏ bé trên đốm lửa lấp lánh, trong khi
chiếc quần đi ngựa của nàng cũng chói sáng như một đốm lửa khác. Nàng
đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ.

“Cô có muốn một ít rượuay một ít trà bây giờ không? Hay đợi ăn súp
luôn?” anh hỏi.

Nàng đứng lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng chói mê mụ, dường như chỉ
hiểu một nửa, màu sắc rực rỡ ửng lên má nàng.

“Một ít trà,” nàng trả lời, “với một ít rượu hòa với nó. Ấm đun nước đâu rồi
nhỉ?”

“Chờ đó,” anh nói. “Tôi sẽ đi lấy.”

Nàng với lấy cái áo khoác phía sau yên ngựa rồi theo anh đi ra ngoài. Trời
bên ngoài như một cái bát úp đầy bóng tối. Nhưng trên bầu trời vẫn còn ánh
sáng, và những cây dương rọi sáng trên đỉnh núi như những ánh lửa chói
lọi.

Những con ngựa đang gặm cỏ giữa vùng sỏi đá. Romero trèo lên một đống
đá xám và bắt đầu nhấc những khúc gỗ và những tảng đá ra, cho đến khi
anh mở được cái miệng của một công trình xây dựng cũ đã bỏ hoang của
người thợ mỏ. Đó là kho dự trữ của anh. Anh lấy ra những gói mền, chảo
nấu, một cái bếp ga cắm trại nhỏ, một cái rìu, một bộ đồ nghề đi cắm trại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.