“Sao vậy” anh hỏi, “ai đang sống ở đây?”
“Chúng tôi đây”, March nói, “Anh cần gì”
“Ô”, một giọng du dương, nhẹ nhàng cất lên, người lính trẻ nói “Ông
William Grenfel có ở đây không?”
“Không, anh thừa biết là ông ta không sống ở đây mà”
“Thế à? Tôi phải biết à? Tôi có biết gì đâu. Ông từng ở đây mà, vì ông là
ông tôi, còn tôi cũng ở đây năm năm trước. Bây giờ ông thế nào rồi?”
Người lính trẻ, hay một thiếu niên, vì hẳn cậu ta không quá hai mươi, bước
vào và đứng trên cửa. March, hoàn toàn bị chinh phục bởi giọng nói nhẹ
nhàng, êm dịu của chàng trai lạ, nhìn anh ta một cách mê thích. Cậu có một
khuôn mặt tròn, hồng hào với mái tóc hoe vàng khá dài và dính bệt vào trán
mướt mồ hôi. Trên đôi má hồng hào của cậu, có một lớp lông măng như
lông tơ nhưng cứng hơn một tí. Nó làm cho ánh nhìn của cậu trở nên lấp
lánh. Mang balô nặng trên vai, cậu đứng yên đầu hướng về trước. Cậu bỏ
mũ ra, cầm trên tay. Cậu quan sát từng người phụ nữ bằng ánh mắt rạng rỡ,
đặc biệt là March, lúc này đã tái nhợt hẳn đi, với đôi mắt mở rộng, cô vận
quần xà cạp và áo khoác, tóc búi thành nhúm nhỏ phía sau. Cô vẫn còn cầm
nguyên súng. Sau lưng cô, Banford dính chặt vào ghế bành, cố co rúm
người lại và đầu thì hơi ngoảnh đi hướng khác.
“Tôi nghĩ là ông tôi đang ở đây? Ông đã qua đời rồi sao?"
“Chúng tôi đã ở đây ba năm” Banford nói, cô bắt đầu trấn tĩnh lại được và
nhận ra những nét trẻ thơ còn sót lại trên gương mặt bầu bĩnh với mớ tóc
bết mồ hôi kia.