CÔNG CHÚA - Trang 87

đặc biệt là March, lúc này đã tái nhợt hẳn đi, với đôi mắt mở rộng, cô vận
quần xà cạp và áo khoác, tóc búi thành nhúm nhỏ phía sau. Cô vẫn còn cầm
nguyên súng. Sau lưng cô, Banford dính chặt vào ghế bành, cố co rúm
người lại và đầu thì hơi ngoảnh đi hướng khác.

“Tôi nghĩ là ông tôi đang ở đây? Ông đã qua đời rồi sao?"

“Chúng tôi đã ở đây ba năm” Banford nói, cô bắtấn tĩnh lại được và nhận ra
những nét trẻ thơ còn sót lại trên gương mặt bầu bĩnh với mớ tóc bết mồ hôi
kia.

“Ba năm! Mấy cô đã không nói như vậy khi nãy! Và đương nhiên mấy cô
không biết ai ở đây trước mình?”

“Chúng tôi biết là có một người đàn ông, sống một mình”.

“Đó, đó, chính là ông. Rồi ông thế nào?”

“Ông ấy chết. Tôi biết ông ta đã qua đời”

“Ông tôi đã qua đời!”

Cậu trẻ nhìn chằm chằm vào họ mà không đổi sắc mặt. Nếu có biểu hiện gì
bên cạnh cái nhìn dò hỏi thoáng qua là một sự tò mò về hai cô gái, một sự
tò mò cá nhân thoáng qua trong suy nghĩ của cậu.

Nhưng với March thì cậu ta đích thị là con cáo. Ngay cả khi cậu ngẩng đầu
nhìn thẳng, hay sự ánh lên của đám lông mặng trên gò má ửng hồng, hay
ánh mắt tinh quái sắc lém, điều đó mãi mãi là bí ẩn: nhưng với cô cậu ta là
con cáo, cô không thể hình dung cậu là thứ gì khác được.

“Làm sao mà cậu không biết ông mình còn sống hay đã chết” Banford hỏi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.