CÔNG CHÚA - Trang 94

Harry, mà ngay từ đầu đã là Henry. Cậu thanh niên tiếp tục trả lời một cách
nhã nhặn, dễ hiểu, lịch sự và nhún nhường. March, không tham gia vào câu
chuyện, dùng thời gian rất lâu chăm chú nhìn cậu ta từ nơi trú cậu ta ngồi
đó trên ghế bành, tay đan vào nhau cạnh đầu gối, gương mặt bừng sáng
dưới ánh đèn, hướng về Banford. Cô cảm thấy hoàn toàn bình yên. Cậu ta
đã được đánh đồng với con cáo - và cậu đã hiện diện trọn vẹn ở đây. Cô
không cần chạy theo tìm kiếm cậu nữa. Tại đây nơi bóng tối góc phòng cô
cảm thấy ấm lòng, bình yên, như đang chìm vào giấc ngủ, chấp nhận lời
nguyền vương vấn quanh mình. Nhưng cô ước mình không hiện diện. Cô
chỉ thật sự bình yên khi cậu quên bẵng cô và trò chuyện cùng Banford. Trốn
trong bóng tối góc nhà, cô không cần tự tách mình làm hai, cố gắng níu kéo
hai nửa tâm thức. Cuối cùng rồi cô cũng có thể chìm đắm trong. Chính mùi
hương của con cáo.

Cậu thanh niên ngồi đó với bộ đồng phục, đối diện ánh lửa, tất cả những
thứ đó phả ra một mùi vị uể oải nhưng khác biệt khắp căn phòng, như một
kẻ hoang dã trong một định nghĩa nào đó. March không thể tự chủ nữa. Cô
vẫn ngồi bất động trong cái góc như người ta sợ hãi chui rúc trong hang của
mình.

Câu chuyện dần dần thu hẹp. Cậu thanh niên thoải mái buông tay khỏi đầu
gối, thả người và nhìn quanh quất. Một lần nữa cậu để ý đến người phụ nữ
trầm lặng, nửa ẩn nửa hiện nơi góc nhà.

“Thôi”, cậu nói cách miễn cưỡng, “tôi đoán đến giờ phải đi rồi, nếu không
ở quán Thiên Nga chắc họ đã ngủ hết.”

“Tôi e rằng họ đã ngủ rồi đó chứ” Banford nói “Họ đều bị cúm rồi.”

“Vậy hả?”, cậu thanh niên la lên. Cậu cân nhắc “Thôi vậy”, cậu tiếp tục,
“Chắc tôi phải tìm nơi nào đó khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.