CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 120

"Cảm ơn nhiều," Sara nói "Em mới thật đáng yêu làm sao." Khi cậu bé

trèo lên xe vui vẻ rồi Sara vội bỏ đi ngay, cố gượng cười mặc dù hai mắt
cay xè, thở hổn hển. Sara rất hiểu rằng trông mình thật kỳ quặc và tiều tụy
nhưng cho đến tận lúc đó em vẫn không nghĩ rằng người ta lại có thể nghĩ
em là một kẻ ăn xin.

Cỗ xe của Gia Đình Lớn chuyển bánh trong tiếng nói cười ríu rít đầy mãn

nguyện của lũ trẻ.

"Donald này" (Donald là tên thật của Guy Clarence) Janet bật hỏi "Tại

sao em lại cho cô bé đó đồng sáu xu của mình? Chị dám chắc cô bé đó
không phải là người ăn xin!"

"Cách nói, nét mặt và điệu bộ của cô ấy đều không giống kẻ ăn xin chút

nào cả!" Nora nhận xét. "Hơn nữa cô ấy có xin đâu." Nora phụ họa "Chị sợ
rằng cô ấy sẽ trách em đó. Người ta sẽ phật lòng khi bị coi là kẻ ăn xin nếu
như họ không phải như vậy."

"Cô ấy có khó chịu đâu." Donald phản ứng quả quyết. "Cô ấy còn cười

một chút và còn khen em là cậu bé tốt bụng, đáng yêu nữa mà. Đúng là em
tốt bụng mà, em đã cho cô ấy tất cả sáu xu mà em có được."

Janet nhìn Nora và khẳng định "Một đứa ăn xin chẳng thể nào nói được

những lời như vậy, chắc chắn nếu là kẻ bần hàn cô bé ấy sẽ nói cám ơn một
cách vội vàng và nhận ngay lấy đồng xu đó."

Sara chẳng hiểu những gì xảy ra sau khi em đi khỏi nhưng từ đó trở đi

Gia Đình Lớn ngày càng trở nên gần gũi gắn bó với em hơn cứ như em là
một thành viên trong gia đình đó vậy. Hàng ngày mỗi khi đi ngang qua em
luôn nhìn thấy những khuôn mặt đáng yêu qua cửa sổ và ngược lại trong
Gia Đình Lớn cũng luôn xảy ra những cuộc bàn cãi về Sara khi cả nhà ngồi
quây quần quanh lò sưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.