CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 122

vào màn đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng
kêu chít chít của gia đình Melchisedec vọng ra từ trong tường. Trong sự
tưởng tượng của mình Sara coi Emily như là một phù thủy tốt bụng có thể
bảo vệ được mình. Thỉnh thoảng sau khi ngồi nhìn chằm chặp vào Emily rất
lâu với biết bao suy nghĩ trong đầu, có thể nói em đã đi đến đỉnh cao của trí
tưởng tượng của mình. Sara nghĩ mình có thể hỏi Emily rất nhiều điều, thế
rồi em đặt ra những câu hỏi, tự trả lời và coi đó là cách trả lời của Emily.
Thực tế Emily chẳng bao giờ có thể trả lời được và Sara lại tìm cách an ủi
chính mình bằng cách nói thay Emily "Tôi rất ít khi trả lời. Tôi không bao
giờ trả lời nếu như có thể làm như vậy. Khi mọi người chửi mắng bạn thì
chẳng có gì tốt hơn là bạn im lặng nhìn họ và suy nghĩ. Cô Minchin chẳng
đã giận tái đi khi bạn làm như vậy là gì, cả cô Emelia cùng những cô gái
khác cũng đã phải chùn lại vì sợ hãi khi bạn nhìn họ đấy thôi. Khi bạn kiềm
chế được cơn thịnh nộ của mình, người ta sẽ hiểu là bạn mạnh hơn hẳn họ
vì bạn có khả năng để nuốt cơn thịnh nộ vào trong, còn họ thì không và xổ
ra những lời nói thô lỗ chẳng tốt đẹp gì rồi sau đó lại tiếc là giá như mình
không nói những điều đó thì tốt biết bao. Những cơn thịnh nộ thật kinh
khủng nhưng cái giúp bạn nuốt được cơn thịnh nộ đó còn mạnh hơn nhiều.
Tốt nhất là chẳng nên trả lời hay đếm xỉa gì đến những người ghét bỏ
mình." "Mình đã chẳng bao giờ đáp lại cả mặc cho họ mắng chửi mình
thậm tệ. Có lẽ Emily giống mình hơn là mình giống chính bản thân mình thì
phải. Có lẽ nguyên tắc của nó là chẳng bao giờ đáp lại ai kể cả bạn bè của
nó mà nó đã cất giấu tất cả vào trái tim của nó rồi."

Mặc dù Sara đang cố an ủi mình bằng những lập luận đó nhưng em cũng

chẳng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Có những khi sau một ngày dài lê thê
với những công việc nặng nhọc, rồi lại bị sai đi hết nơi này đến nơi khác
với đủ loại việc lặt vặt kể cả trong những ngay mưa dầm gió bấc, vừa về
đến nhà, ướt như chuột lội vừa đói vừa rét, em lại bị sai đi ngay đến một
chỗ khác. Chẳng ai còn nhớ rằng em vẫn còn là đứa trẻ và đôi chân khẳng
khiu của em cũng biết mệt mỏi, cũng như tấm thân nhỏ nhoi của em cũng
biết thấm lạnh đến thấu xương chứ. Thế nhưng em chỉ nhận được những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.