CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 148

Sara mở gói lấy ra một chiếc bánh còn đang nóng và thấy tay mình như

ấm lên đôi chút nhờ hơi nóng đó. Em ấn cái bánh vào tay đứa trẻ đáng
thương nói "Ăn đi! Bánh còn nóng đấy, nó sẽ làm cho cô ấm lên và đỡ đói
phần nào."

Đứa trẻ nhạc nhiên nhìn Sara không chớp, dường như sợ hãi khi có được

sự may mắn bất ngờ đến như vậy. Nó chộp lấy chiếc bánh, ngoạm một
miếng thật to ăn ngấu nghiến như một con sói đói.

"Ôi! Ôi! Ôi!..." Sara nghe nó nói gì đó khàn khàn trong họng. Cơn đói

như đang cào ruột gan nó. Em lấy thêm cho nó ba chiếc bánh nữa và nhủ
thầm nó đói hơn mình. Đúng là nó đang chết vì đói. Nghĩ vậy nhưng tay em
vẫn run lên khi đưa ra chiếc bánh thứ tư. "Nhưng mình không chết đói" em
lại nhủ thầm và đưa cho nó chiếc bánh thứ năm. Con ma đói ngay giữa
thành phố Luân Đôn vẫn vồ lấy cái bánh và lũi đi không nói một lời cám
ơn. Nó quá đói để có thể nói được lời cám ơn kể cả khi nó được dạy phép
lịch sự. Nó chỉ là một đứa trẻ hoang dã, không người dạy dỗ. Sara nghĩ và
thì thầm "Tạm biệt nhé" Tay cầm bánh đến khi sang đến bên kia đường nó
cũng ngoái lại. Đáp lại cái gật đầu của Sara, nó cũng gật đầu, sau khi nhìn
Sara chằm chặp vẫn chưa hết ngạc nhiên cho đến khi Sara đi khuất nó mới
ngoạm nốt chiếc bánh cho đến hết.

Đến lúc đó bà chủ hiệu bánh mới vãn khách, ngẩng lên nhìn ra ngoài thốt

lên "Tôi chưa từng thấy như vậy bao giờ. Nếu như đứa trẻ đó cho đứa bé ăn
xin này bánh thì không phải là vì nó không muốn ăn. Nó đói thế cơ mà và
có thể ăn hết tất cả từng ấy cái bánh ngay một lúc mà. Chưa thấy ai đói thế
bao giờ. Mình phải tìm hiểu xem nó làm vậy vì sao mới được chứ." Bà vẫn
đứng sau quầy suy nghĩ rồi sự tò mò đã khiến bà quyết định bước ra hỏi đứa
bé ăn xin.

"Ai cho cháu những chiếc bánh đó?"

Đứa trẻ hất đầu về phía Sara đang khuất dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.