CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 187

Sara đến chỗ rửa chén bát thấy Becky đang hì hụi cọ ấm đun nước và

đang khe khẽ nói gì đó trong họng, vui sướng ra mặt.

"Lúc tôi dậy cái chăn vẫn còn đấy cô ạ" Nó thì thầm sung sướng. "Nó vẫn

là cái chăn như đêm quan."

"Của tôi cũng vậy" Sara đáp lại. "Tất cả vẫn còn nguyên như những gì

chúng mình thấy tối hôm qua. Lúc mặc đồ tôi còn ăn nốt mấy thứ còn lại."

"Ôi, chúa ơi!" Becky bật ra tiếng kêu hoan hỉ, sung sướng tột độ nhưng

vẫn kịp chúi đầu vào chiếc ấm đang cọ lúc bà đầu bếp bước ra.

Cô Minchin cho gọi Sara lên gặp tại phòng học. Đó là điều Lavinia cũng

mong đợi. Sara luôn làm cho cô bối rối bực tức bởi em không bao giờ khóc
hay hoảng sợ trước bất kỳ sự trừng phạt nào. Mỗi khi bị mắng chửi em chỉ
lặng im đứng nghe một cách nhẫn nại, mặt nghiêm nghị. Kể cả những khi bị
trừng phạt phải làm thêm những công việc nặng nhọc hay bị bỏ đói em
cũng không một lời kêu ca phàn này hay tỏ thái độ chống đối. Thật sự đối
với cô Minchin thì thái độ lạnh nhạt phớt lờ của Sara, nhưng không bao giờ
tỏ ra khiếm nhã, lại là cái mà cô Minchin không thể chịu đựng nổi. Bị đói
suốt từ hôm qua đến giờ cùng với sự việc xảy ra đêm hôm qua cùng nguy
cơ bị bỏ đói cả ngày hôm nay chắc chắn con bé sẽ bị khuất phục. Nó mà
không xuất hiện với bộ mặt xanh xao, ủ rũ khúm núm và cặp mắt đỏ hoe
mới lạ chứ.

Cô Minchin là người đầu tiên trông thấy Sara khi nó vào phòng học giúp

bọn nhỏ học tiếng Pháp và trông coi cho bọn nó làm bài tập. Em nhún nhảy
đi vào lớp, sắc mặt đầy sức sống, vui vẻ như muốn cười làm cô Minchin hết
sức kinh ngạc, không hiểu đứa trẻ này được đúc bằng gì và thái độ của nó
có nghĩa gì? Cô cho gọi Sara lên gặp ngay lập tức.

"Trông mày không có vẻ gì là biết lỗi cả. Mày đã quá chai sạn rồi phải

không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.